Ba ngày sau...
Một buổi sớm mai mưa phùn rả rích...
Hôm nay bầu trời không còn đẹp như mọi khi. Vừa mới hừng đông mà bầu trời đã chuyển một màu đen kịt. Giông gió kéo đến, từng hạt mưa xối xả rơi xuống như đang nổi giận với nhân gian.
Trong căn phòng ngủ ấm cúng, Doanh Doanh mặc trên người bộ váy màu xanh nhạt, mái tóc xõa dài đến tận thắt lưng. Dựa đầu vào ô cửa sổ, cô lặng lẽ nhìn từng hạt mưa rơi rơi. Xem ra, đến cả ông trời cũng không còn giữ được vẻ bình yên nữa rồi.
Mục Trì Khiêm ra ngoài từ sớm. Hình như Mục thị đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Khi anh rời giường để nghe điện thoại, cô đã biết những ngày sóng gió đã bắt đầu rồi.
Khẽ thở một hơi dài, cô cảm thấy trong lòng nặng nề đến lạ. Cô chỉ muốn có một người để yêu thương đến hết đời, muốn có một người cùng mình vun vén cho gia đình nhỏ. Chỉ là điều ước đơn giản thế thôi, tại sao lại vẫn không để cho cô được toại nguyện. Là cô không xứng có được hạnh phúc hay do ông trời cảm thấy cô chịu khổ chưa đủ hay sao...
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô chớp mí mắt rồi quay người bước đi. Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, cô chẳng thể giấu nổi chút tâm tư trong lòng mình.
"Alo, cho hỏi ai vậy?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của Hắc Mộc Yên Chi. Siết chặt tay nắm lấy tà áo của mình, cô khó khăn lắm mới có thể lên tiếng trả lời.
"Chị có phải là Hắc Mộc Yên Chi không?'
"Là tôi! Xin lỗi, cô là..."
"Là tôi! Hạ Doanh Doanh."
Nghe đến cái tên đó, Hắc Mộc Yên Chi có chút sững sờ. Doanh Doanh cũng đã đoán ra được, cô ấy có lẽ đang rất ngạc nhiên. Vậy nên, cô khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
"Chúng ta gặp nhau một chút có được không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện liên quan đến Trì Khiêm."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu. Doanh Doanh cũng không có ý định nói gì nữa. Mãi một lúc sau, Hắc Mộc Yên Chi mới lên tiếng trả lời.
"Gặp nhau ở đâu?"
"Quán cà phê hoàng hôn."
"Được!"
"Tôi đợi chị."
Nói rồi, cô tắt máy. Mặc dù không thích nhưng đây là cách duy nhất để có thể ngăn cản được chuyện này. Bởi lẽ, cô hiểu rõ, chỉ cần tập đoàn Lodran rút hết vốn đầu tư và bán hết số cổ phần của Mục thị thì chắc chắn Mục Trì Khiêm sẽ rất khó khăn để giải quyết vấn đề này. Người duy nhất có thể ngăn cản Hắc Mộc Trạch e là cũng chỉ có một mình Hắc Mộc Yên Chi mà thôi.
Khẽ thở một hơi dài, cô xoay người đi vào trong phòng tắm. Chọn cho mình một bộ đồ ưng ý nhất, cô đánh lên chút son rồi chuẩn bị ra ngoài.
Ba mươi phút sau...
Bầu trời cũng thôi không còn mưa nữa. Những tia nắng đầu tiên đã len lỏi ra khỏi những đám mây đen xám xịt. Doanh Doanh bước ra khỏi cổng, đặt một chiếc taxi đi đến quán hoàng hôn...
[...]
Tập đoàn Mục thị...
Mục Trì Khiêm ngồi trên chiếc ghế ở bàn làm việc, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Mặc dù đã điều động toàn bộ nguồn vốn bên nước ngoài về thì vẫn chỉ có thể giảm thiểu một phần nhỏ tổn thất của tập đoàn mà thôi. Hai mươi phần trăm cổ phần bị bán, toàn bộ dự án đang thi công đều bị tạm dừng vì nguồn vốn đầu tư bị thu hồi. Những hạn mục vừa mới kí kết cũng phải ngưng lại vì bên phía Lodran rút lui.
"Tổng Giám đốc! Bên ngoài có người muốn gặp anh."
"Tôi không muốn gặp."
"Mấy năm rồi mới có cơ hội, tại sao lại không muốn gặp?"
Vương Thừa Vũ bước vào cửa, còn chưa thấy người đâu thì đã nghe được giọng nói của hắn. Giọng nói đó, cái giọng nói mà suốt đời này Mục Trì Khiêm không bao giờ có thể quên.
Bước đến trước mặt anh, Vương Thừa Vũ nở nụ cười lạnh rồi nói.
"Đã lâu không gặp."
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Trì Khiêm nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vương Thừa Vũ. Nhìn thấy hắn, kí ức đau thương của nhiều năm trước bỗng chốc lại ùa về. Ngay khoảnh khắc này đây, anh thật sự muốn giết chết hắn ngay lập tức.
"Tổng Giám đốc, để tôi... "
"Cậu ra ngoài đi. Đừng để người khác vào đây."
"Vâng!"
Lưu Diễn xoay người rời đi. Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, trong căng phòng ấy giờ chỉ còn lại anh và hắn mà thôi. Chẳng ai nói với ai lời nào, hai người cứ thế mà đứng nhìn nhau thật lâu. Chỉ là lúc này, bầu không khí giữa hai người lại trở nên căng thẳng đến đáng sợ.
Tiến lên phía trước một bước, Vương Thừa Vũ nhếch môi cười rồi nói.
"Sao vậy? Gặp lại bạn cũ mà không thấy vui sao?"
"Cút khỏi đây trước khi tao giết mày.". Thách thá𝔫h tì𝗺 được ﹏ Tr𝖴𝗺tr 𝓊yệ𝔫﹒V𝑁 ﹏
"Chậc chậc! Bao nhiêu năm không gặp, mày đúng là chẳng có gì thay đổi."
"Cút!"
Mục Trì Khiêm lớn tiếng quát lên. Chỉ có bản thân anh mới biết, lúc này đây, trong lòng anh đang giận dữ đến mức độ nào. Ngay bây giờ anh chỉ muốn nhào đến và bóp chết hắn ngay lập tức mà thôi.
"Cút khỏi tầm mắt tao trước khi tao mất kiểm soát."
"Đừng nóng như vậy chứ. Có gì thì từ từ nói."
"Giữa tao với mày chẳng có gì để nói."
"Nếu là chuyện liên quan đến... Doanh Doanh thì sao?"
Nghe đến tên cô, ánh mắt anh bừng bừng lửa giận. Mục Trì Khiêm không nói không rằng, chỉ tức giận mạnh tay đập xuống bàn. Dáng người cao lớn đứng bật dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người kia.
"Nếu mày dám động đến cô ấy, tao nhất định sẽ để mày chết không toàn thây."
"Ha... Vậy sao! Tao cũng rất có hứng thú muốn biết, người phụ nữ mà Mục Trì Khiêm xem như báu vật đó, rốt cuộc là có điểm nào đặc biệt."
"Vương Thừa Vũ... Mày dám..."
"Dám hay không thì khó nói lắm. Nhưng chuyện đó thì nói sau đi. Hôm nay tao đến đây với tư cách là cổ đông của Mục thị."
Mục Trì Khiêm im lặng không nói gì. Quả nhiên là Hắc Mộc Trạch, nói được làm được. Thật đáng sợ...
"Tao muốn tổ chức cuộc họp cổ đông để bầu lại người nắm quyền trong Mục thị."
"Ha... Mày nghĩ gì mà có thể nói ra câu đó?"
"Tao nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng chính là... nếu như mày không làm theo ý của tao thì trong vòng hai mươi bốn giờ nữa Mục thị sẽ phá sản."
Nghe xong, anh vẫn lạnh lùng không nói lấy nửa lời. Tình hình của Mục thị thế nào, anh là người hiểu rõ hơn ai hết. Toàn bộ số vốn ở nước ngoài đã được chuyển về, vậy nhưng vẫn không đủ để lấp vào lỗ hổng tài chính bị mất khi Hắc Mộc Trạch rút vốn. Cho nên bây giờ, Mục thị đang trong tình cảnh rất khó khăn.
"À... Nể tình chúng ta là chỗ quen biết, tao sẽ cho mày một đặc ân."
"Cút!"
"Chậc! Nghe hết đã nào. Nếu như mày để Hạ Doanh Doanh ngủ với tao một đêm, tao xin hứa sẽ dùng tiền của tập đoàn Vương thị để cứu vớt Mục thị của mày. Thế nào hả, mày thấy có được không?"