Hắc Mộc Yên Chi nói với giọng nửa đùa nửa thật. Vậy nhưng trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại mang theo cả một nét đau lòng. Mười năm không gặp, em trai nhỏ của cô ấy đã quên cô ấy mất rồi…
“Mục Trì Khiêm… chị đau lòng quá.”
Doanh Doanh đứng bên cạnh chỉ biết im lặng đưa mắt nhìn anh. Cô không biết người này là ai, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác lạ. Linh cảm của cô nói rằng, cô gái này và anh có một quan hệ… một mối quan hệ không bình thường chút nào.
“Cô ấy… là ai vậy?”
Mặc dù có chút lo sợ nhưng Doanh Doanh vẫn lên tiếng hỏi anh. Từ trong lời nói và ánh mắt của cô gái đó, cô cảm nhận được một loại tình cảm vừa tha thiết lại vừa có tiếc nuối bên trong. Bất giác, cô lại thấy tò mò muốn biết, cô gái trước mặt này rốt cuộc là có thân phận gì.
Mục Trì Khiêm quay sang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt lo lắng ấy, trong lòng anh lại bỗng dưng thấy có chút vui mừng. Có lẽ cô không nhớ được anh, nhưng từ sâu trong tìm thức, cô vẫn biết ghen…
Giấu đi sự vui vẻ bên trong đáy mắt, ang nhỏ giọng trả lời cô.
“Chị ấy là một người bạn cũ… đã rất lâu rồi không gặp.”
“Thật sao?”
Cô nhíu mày nhìn anh. Hình như là anh đang có chút gì đó không thành thật cho lắm.
Mục Trì Khiêm bị cô nhìn như thế, tự nhiên lại thấy rén ngang. Người ta vẫn hay nói, phụ nữ có giác quan thứ sáu… hình như là không sai chút nào.
Hắc Mộc Yên Chi đứng đó, nhìn hết một màn đôi thoại của hai người. Cô cúi mặt xuống, bật cười. Tự dưng trong lòng lại cảm thấy có chút xót xa. Xem ra anh rất yêu cô gái nhỏ này… Xem ra, là cô trở về không đúng lúc rồi.
“Phải đó! Tôi và cậu ta là bạn cũ đã nhiều năm không gặp. Lần này trở về, không báo trước mà đã đến đây, thật là thất lễ quá.”
“Tôi không có ý gì đâu, cô đừng hiểu lầm.”
“Không sao đâu! Tôi chỉ đến đây để chào hỏi vậy thôi. Giờ lại phải đi rồi.”
“Hay vào trong uống nước đã…”
“Không cần đâu! Tôi cũng đang vội. Tạm biệt!”
Hắc Mộc Yên Chi cúi đầu chào hai người rồi vội vàng bước đi. Lướt ngang qua anh, trong lòng cô bỗng thấy vụn vỡ. Bao nhiêu hồi ức của những ngày xưa cũ lại cứ một lần mà kéo nhau tái hiện trong tâm trí cô. Năm tháng đổi thay, lòng người thay đổi. Người trước mặt cô, bây giờ đã không còn là cậu nhóc mười bảy tuổi năm nào nữa rồi… Khoảnh khắc này đây, tồn tại giữa hai người chắc cũng chỉ còn là kỉ niệm mà thôi.
Nhìn Hắc Mộc Yên Chi lặng lẽ lướt qua người mình, Mục Trì Khiêm chỉ đứng lặng im mà không có chút phản ứng. Mười năm dài đăng đẳng, anh vẫn luôn nghĩ bản thân mình đã quên. Vậy mà ngày hôm nay, giây phút gặp lại nhau… hóa ra trong lòng vẫn đau đến vậy.
“Cô ấy đi rồi kìa… anh không đuổi theo sao?”
Doanh Doanh thu hết cảm xúc của cả hai người vào trong mắt. Mặc dù mất hết kí ức, nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi không nhìn ra được ý tứ của hai người. Nói là bạn cũ đã lâu không gặp… vậy thì có người bạn cũ nào lại nhìn nhau thâm tình mà đau lòng đến vậy không?
"Doanh Doanh… "
“Nếu anh muốn thì anh đuổi theo cô ấy đi.”
“Em… Ghen rồi?”
“Ghen? Không có. Chỉ là tôi cảm thấy hai người có cái gì đó rất không bình thường.”
“Em nghĩ nhiều rồi. Anh và chị ấy chỉ là bạn cũ lâu ngày mới gặp lại nên có hơi xúc động một chút thôi.”
“Vậy sao?”
“Ừm! Là vậy mà.”
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm anh. Anh lại quay mặt bước đi né tránh ánh mắt của cô. Giây phút đó, cô biết… anh nói dối.
Tự dưng cô lại thấy có chút đau lòng. Tại sao lại đau đến vậy?
Rõ ràng là cô không nhớ được chút gì về anh, vậy tại sao lại vẫn thấy khó chịu khi nhìn anh buồn bã vì một cô gái khác?
"Mục Trì Khiêm… "
Nghe tiếng cô gọi, bước chân anh đột nhiên dừng lại. Xoay người đứng đối diện cô, anh khó khăn lắm mới có thể điều chỉnh lại dòng cảm xúc của mình.
“Anh đây! Sao vậy?”
“Anh nói… chúng ta… sắp kết hôn?”
“Đúng vậy! Chúng ta sắp kết hôn… đến cả giấy đăng ký kết hôn cũng đã kí rồi.”
“Vậy… chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi sao?”
“Ừm! Sao em lại hỏi vậy?”
“Tôi có thể… lấy danh nghĩa vợ của anh để hỏi anh một câu không?”
“Em muốn hỏi gì? Sao lại trở nên nghiêm túc vậy?”
“Anh có thể… đứng trên danh nghĩa chồng của tôi mà thành thật trả lời câu hỏi của tôi không?”
"Doanh Doanh… "
“Có được hay không?”
Mục Trì Khiêm im lặng nhìn cô. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, vừa có kiên định lại xen lẫn một chút lo sợ. Nhìn biểu cảm của cô, anh cũng đã đoán được cô muốn hỏi điều gì rồi.
“Được! Em hỏi đi, anh sẽ thành thật trả lời em.”
“Anh không được nói dối.”
“Sẽ không nói dối.”
“Ừm… Vậy anh trả lời đi, cô gái đó… có quan hệ gì với anh?”
“Không có quan hệ gì. Cô ấy chỉ là người mà anh đã đơn phương năm mười bảy tuổi.”
Nhận được câu trả lời, Doanh Doanh lại lặng người đi. À…Hóa ra cô ấy là bạch nguyệt quang trong lòng anh…
Cô đã nhận được câu trả lời thành thật từ anh, vậy mà tại sao trong lòng lại không thấy vui vẻ chút nào cả. Có thứ gì đó giống như đang đè nặng lên trái tim cô khiến cô sắp không thở được nữa rồi. Một cảm giác chua xót dâng lên từ trong đáy lòng, tê buốt đến từng đầu ngón tay.
Cô đứng đó, im lặng không lên tiếng. Gương mặt xinh đẹp cúi xuống, giấu đi đôi mắt long lanh nước của mình. Ngay khoảnh khắc này, cô đang tự hỏi, tại sao bản thân mình lại khóc…
Nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cô, anh vội vã tiến lên phía trước. Đưa tay lên muốn đỡ lấy cô, chỉ là anh không ngờ tới, cô vậy mà lại né tránh anh.
“Doanh Doanh… Em…”
“Tôi không sao! Anh đừng lo.”
"Không phải… Anh và Hắc Mộc Yên Chi chỉ là… "
“Là gì thì cũng không liên quan đến tôi… Cho nên… anh không cần giải thích.”
“Doanh Doanh! Em nghe anh nói đã, chuyện này đã lâu rồi mà.”
“Tôi có nói gì đâu chứ, anh cũng không cần thiết phải giải thích với tôi.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt cô giờ lại đỏ hoe. Mục Trì Khiêm đứng đó mà chỉ biết thở dài… Nóc tủ của anh… giận rồi…