Người trên giường khẽ cựa mình tỉnh dậy. Đôi mắt xinh đẹp giờ phút này lại vô thần đến đáng thương. Đôi mi cong dài khẽ chớp, cô gái nhỏ nhăn nhó vì cơn đau truyền đến từ nơi đỉnh đầu.
“Đây… Là đâu vậy…”
Lục Thiếu Vũ đang đứng cạnh cửa sổ, nghe tiếng cô hỏi thì chậm rãi xoay người lại. Nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ của cô gái trên giường, trong lòng anh lại dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn.
Đi về phía cô, anh không mặn không nhạt mà đáp.
“Đây là biệt thự Bắc Thành. Cô chủ! Cô cảm thấy thế nào rồi?”
Ngẩng mặt lên nhìn cậu thanh niên trước mặt. Cô thật sự không nhớ ra nổi người này là ai.
“Anh… Là ai?”
“Tôi là Lục Thiếu Vũ! Là vệ sĩ của cô.”
“Vậy… còn tôi là ai?”
“Cô chủ! Cô là cô hai nhà họ Trịnh… Trịnh Ngọc Bích.”
“Trịnh… Trịnh Ngọc Bích sao?”
Nghe được cái tên này, cô lại chẳng thấy có chút ấn tượng nào. Nó… quá xa lạ, quả thật là rất xa lạ…
Đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu mình, cô lại nhíu mày hỏi.
“Tại sao… tôi lại không nhớ được chút gì hết vậy?”
“Cô chủ! Cô bị tai nạn, chấn thương vùng đầu nên tạm thời bị mất trí nhớ. Để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho cô.”
Nói rồi, Lục Thiếu Vũ xoay người ra khỏi phòng.
Ngồi một mình trên chiếc giường rộng lớn, cô đưa mắt nhìn một lượt mọi thứ trong phòng. Cách bày trí của căn phòng này sang trọng quá, mà cô lại cứ cảm thấy không quen.
Đôi mắt xinh đẹp đặt vào tấm ảnh chụp trên bàn, cô đưa tay cầm tấm ảnh lên xem. Bên trong tấm ảnh, có cô gái trẻ mặc trên người bộ váy trắng tinh khôi. Mà cô gái đó lại chẳng phải ai khác ngoài bản thân cô…
“Mình… là Trịnh Ngọc Bích sao?”
[…]
Mục Trì Khiêm đưa Doanh Doanh về nhà. Thay vì cảm giác thân thuộc vốn có, giờ phút này đối diện với cô, anh lại chỉ cảm thấy vô cùng xa cách. Mặc kệ suy đoán của anh là sai hay đúng, nhưng trực giác của anh thì chắc chắn là không thể nào sai. Bằng một sợi dây liên kết vô hình nào đó, anh dám chắc chắn rằng, người bên cạnh anh lúc này không phải Hạ Doanh Doanh…
“Trì Khiêm! Anh đang nghĩ gì vậy?”
Nghe tiếng cô hỏi, Mục Trì Khiêm liền quay sang nhìn cô. Rõ ràng là gương mặt đó, rõ ràng là quen thuộc với anh nhưng tại sao lại giống như xa cách ngàn trùng. Loại cảm giác này, thật sự khiến cho người ta khó chịu chết đi được.
Cố gắng kéo ra một nụ cười, anh lên tiếng nhỏ giọng trả lời cô.
“Anh đang nghĩ là ai đã bắt em đi. Hắn bắt em đi là có mục đích gì.”
“Chuyện đó quan trọng lắm sao? Chẳng phải em đã bình an vô sự ngồi trước mặt rồi mà…”
“Ừm… Em bình an là được. Anh chỉ sợ hắn lại đến gây bất lợi cho em mà thôi.”
“Đừng lo! Em sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân mình mà.”
Mục Trì Khiêm không trả lời, chỉ nở một nụ cười gượng gạo. Doanh Doanh cũng không nói thêm lời nào nữa, cô khẽ quay đầu hướng tầm mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe.
Qua tấm kính chiếu hậu, anh nhìn thấy đôi nét quen thuộc của cô. Nhưng nhìn sâu vào đôi mắt ấy, anh lại chẳng tìm được chút cảm giác nào. Người con gái anh yêu có đôi mắt trong veo thánh thiện. Còn người trước mặt lại có đôi mắt lạnh lùng vô cảm. Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau…
“Em có biết Mục Triết Hàn nói thế nào không?”
Nghe đến ba chữ"Mục Triết Hàn " biểu cảm trong đôi mắt kia liền có sự thay đổi. Chỉ là một chút thoáng qua rồi rất nhanh liền bị cô khéo léo che đi mất. Vậy nhưng chỉ trong cái thoáng qua đó, lại đủ để Mục Trì Khiêm chắc chắn rằng, người này không phải là Doanh Doanh của anh.
“Anh ta nói… nhìn em rất giống với một người.”
“Vậy sao? Giống ai?”
“Người mà anh ta yêu nhất… Trịnh Ngọc Bích.”
“Yêu nhất sao… Ha…”
Nhìn thấy nụ cười lạnh trên gương mặt quen thuộc ấy, anh liền có thể khẳng định được thân phận của cô gái này rồi. Chỉ là muốn gỡ chiếc mặt nạ của cô ta ra, bao nhiêu đây vẫn là chưa đủ. Hơn nữa, anh cũng không muốn bứt dây động rừng, bởi lẽ… Doanh Doanh chắc hẳn là vẫn còn đang ở trong tay cô ta.
“Em đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đó.”
“Vâng! Cũng được.”
Trong lúc Doanh Doanh không chú ý, anh lại kéo ra một nụ cười hài lòng. Sân khấu đã dàn dựng sẵn, chỉ đợi đến khi cô tới thì liền có thể kéo rèm lên mà diễn rồi. Vở kịch lần này, anh chỉ đóng vai phụ. Còn vai nam chính thì phải nhờ đến Mục Triết Hàn rồi…
Chiếc xe của anh dừng lại trước một nhà hàng năm sao của Ý. Doanh Doanh mở cửa bước xuống xe, vừa nhìn thấy nơi mà mình đến thì liền cảm thấy có chút xót xa. Chốn cũ còn đây nhưng người cũ đâu còn nữa… Bao nhiêu năm qua rồi, giờ đây quay lại, cảm giác vẫn chẳng hề khác lúc xưa…
“Đi thôi!”
Mục Trì Khiêm nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là phải cùng anh đi vào bên trong.
Đến nơi không muốn đến đã là rất khó chịu, đằng này lại còn là vào trong căn phòng kỉ niệm mà suốt đời này vĩnh viễn cũng không thể quên… Thử hỏi, nên gọi là loại cảm xúc gì đây…
Mục Trì Khiêm mở cửa để cô đi vào trong phòng bao. Cô chậm rãi đi vào trong, bao nhiêu kỉ niệm cũ cứ giống như một thước phim tua chậm, thay phiên nhau trình chiếu trước mắt cô.
Tiếng cười nói của cô, nụ cười dịu dàng của anh, ánh mắt, cử chỉ, hành động… tất cả, tất cả đều giống như một sợi tơ lòng siết chặt lấy trái tim cô, đau đớn đến vô cùng.
Bốn năm… Bốn năm xa cách, cứ tưởng chừng như giữa cô và anh chỉ còn lại sự hận thù. Nào có ngờ đến, hoá ra trong lòng cô vẫn chưa từng quên đi bóng dáng của anh. Người ta nói đúng, có yêu thì mới có hận… nếu còn hận nghĩa là vẫn còn yêu…
Đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt. Đâu đó vang lên bản nhạc du dương mà cô vẫn thường nghe mỗi khi nhớ đến anh. Trong căn phòng tối, chiếc máy trình chiếu đang chiếu lại hình ảnh của một đôi nhân tình trẻ, họ đang cùng nhau khiêu vũ trong tiếng nhạc dịu êm…
Nhìn hình ảnh của mình đang hiện lên trước mắt, trái tim cô lại bắt đầu nhói lên. Hoá ra… cô của ngày đó cũng vui vẻ biết mấy. Hoá ra… cô của ngày đó cũng đã từng hạnh phúc đến vậy…
“Ngọc Bích… Cuối cùng em cũng về rồi…”