Thẩm Đan Đan nghe xong, sắc mặt liền hiện rõ sự tức giận. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm về phía Linh Lan, cô ta hỏi.
“Thẩm Linh Lan, mày đã nói gì với anh ấy?”
Đối diện với ánh mắt hung bạo đó, Linh Lan chỉ biết thở dài.
“Không nói gì cả.”
“Không nói gì? Thẩm Linh Lan, mày đừng cho là tao không biết, mày thích Duật Phàm nên mới muốn nhân cơ hội này để tiếp cận anh ấy có đúng không?”
Linh Lan thở dài rồi lại thở dài. Đối với người chị này của mình, cô thật sự là vô cùng chán ghét. Vừa xấu xa, vừa giả tạo, lại còn rất biết cách để biến mình trở thành kẻ đáng thương. Bao nhiêu năm sống chung một nhà, cô thật sự là đã nhìn mặt cô ta đến chán rồi.
“Thẩm Đan Đan… Chị đừng nghĩ ai cũng xấu xa như chị.”
“Mày nói cái gì?”
“Tôi nói gì… Chẳng phải chị là người hiểu rõ nhất hay sao?”
Thẩm Đan Đan trừng mắt, như thể muốn lập tức lao vào giết cô vậy. Nhưng bây giờ, đối diện với ánh mắt đó, Linh Lan lại chẳng mảy may có chút lo sợ nào. Bởi vì bây giờ, cô đã rời khỏi Thẩm gia, cô đã có thể được tự do làm những chuyện mà cô muốn làm rồi.
Đinh Duật Phàm đứng bên cạnh, im lặng quan sát tất thảy mọi chuyện. Càng lúc, anh lại càng cảm thấy, bản thân mình thật sự là điên rồi. Bao nhiêu năm qua, lại đi lãng phí tình cảm vào một người không ra gì. Ngẫm lại thì là ng xuẩn.
“Thẩm đại tiểu thư! Cũng không còn sớm nữa, mời cô về cho.”
“Duật Phàm, anh nghe em…”
“Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn thì mời cô đi cho.”
Ngay lúc này, Đinh Duật Phàm thật sự không muốn nhìn cô ta thêm một chút nào nữa. Bởi vì càng nhìn thì sẽ càng bẩn mắt…
Thẩm Đan Đan nghe anh nói, đôi mắt hiện rõ sự tức giận. Không nói không rằng, liền xoay người đùng đùng bỏ đi.
Nhìn cô ta đi ra khỏi cửa, Linh Lan thở dài rồi đi về phía trước. Khép cánh cửa lại, cô nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi! Làm phiền anh rồi.”
“Không sao! Em ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Linh Lan gật đầu đi về phía anh rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt. Đinh Duật Phàm im lặng một lúc, hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn cô nói.
“Chẳng phải em muốn theo học hội họa sao? Nếu bây giờ em vẫn muốn, anh sẽ cho em ra nước ngoài du học.”
Linh Lan ngước mắt nhìn anh, cô khẽ cười rồi nói.
“Là vì chuyện ba mẹ anh muốn chúng ta kết hôn nên anh mới làm vậy sao?”
“Không phải, Linh Lan à…”
“Anh không cần lo lắng. Em sẽ không làm khó xử đâu.”
"Linh Lan… "
“Ngày mai em sẽ dọn đi thật xa, không phiền anh nữa. Còn về số tiền đó, sẽ có một ngày em trả đủ cho anh.”
“Anh không phải có ý đó. Anh chỉ…”
“Đủ rồi! Em mệt… em vào ngủ trước. Ngày mai… em nhất định sẽ không để anh phải bận lòng nữa đâu. Cảm ơn vì tất cả mọi chuyện mà a đã làm cho em.”
Linh Lan đứng dậy, đi một mạch về phòng. Cô kiên cường lắm, kiên cường đến nỗi không để bản thân rơi một giọt nước mắt nào. Vậy nhưng chỉ có cô mới biết, trái tim mình đau đớn biết bao nhiêu…
Đinh Duật Phàm nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng liền vô cùng nặng nề. Anh biết… có lẽ, bản thân mình đã tổn thương cô gái nhỏ này rồi…
Lấy điện thoại trong túi ra, anh nhấn nút gọi cho Kỳ Thiếu Thương. Sau ba hồi chuông, người bên kia liền nhấc máy.
“Có chuyện gì?”
“Cậu đang ở đâu?”
“Chỗ cũ.”
“Tới ngay.”
Tắt điện thoại, anh lại thở dài rồi bước đi. Chỉ là khoảnh khắc anh ra khỏi cửa, Linh Lan đứng nhìn theo bóng lưng anh, cô vậy mà lại rơi nước mắt.
"Duật Phàm… tạm biệt… "
[…]
Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, Mục Trì Khiêm ngồi đó trên tay là chai rượu đã vơi đi một nửa, bên cạnh là người bạn tâm giao của anh.
“Vẫn chưa tìm được sao?”
“Ừm! Con bé lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy hết.”
Diệp Lang Quân trả lời rồi đưa chai rượu trên tay lên hớp lấy một ngụm.
Mục Trì Khiêm nhìn người bạn của mình, rồi bật cười.
“Còn về chuyện của Trăn Trăn thì sao? Đã tìm được manh mối gì chưa?”
“Có một chút…nhưng… cũng vẫn rất mù mịt.”
“Nói tôi nghe xem, biết đâu tôi lại giúp được cậu.”
Diệp Lang Quân quay sang nhìn anh, đôi mắt thâm trầm hiện rõ sự mệt mỏi. Đắn đo một lúc, anh lấy ra điện thoại ra đưa cho Mục Trì Khiêm.
Nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại, Mục Trì Khiêm hỏi.
“Người này là ai?”
“Là người năm đó đã đưa Trăn Trăn đi.”
“Đây… là tấm ảnh của ngày đó sao?”
“Ừm… đây là tất cả những gì tôi tìm được.”
“Thời gian đã qua lâu như vậy, muốn tìm… cũng hơi khó.”
Mặc dù anh không muốn, nhưng vẫn phải nói ra câu đó. Đã qua lâu như vậy, người trong hình chắc chắn đã thay đổi rất nhiều. Nếu như chỉ dựa vào tấm hình này mà muốn tìm người, e là…
“Chắc cũng không khó lắm. Toi đã tra được, bà ta cũng đang sống ở Thanh Hoa.”
“Vậy thì phạm vi đã được thu hẹp rồi. Như vậy cũng xem như là một tín hiệu tốt.”
“Tôi cũng mong là vậy!”
“Yên tâm! Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm giúp cậu.”
“Cảm ơn!”
“Khách sáo gì chứ.”
Cả hai đều không hẹn mà cùng nâng chai rượu lên uống. Giữa Mục Trì Khiêm và Diệp Lang Quân mà nói, hai người còn hơn cả anh em. Cũng chỉ có lúc hai người ở cùng nhau thì mới không cần phải câu nệ gì cả. Giữa hai người, không chỉ là bạn bè mà còn là tri kỷ tâm giao.
“Người phụ nữ đó tên gì? Tôi sẽ nhờ người tra giúp cậu.”
“Bà ta là… Lý Chiêu Anh.”
Nghe xong câu trả lời, Mục Triết Hàn gần như bất động. Cái tên đó… nghe sao mà quen thuộc quá.
“Cậu nói bà ấy tên gì?”
"Lý Chiêu Anh! Cậu quen sao?
Diệp Lang Quân nghi ngờ hỏi. Mục Trì Khiêm khẽ nhếch môi cười rồi nói.
"Không! Tôi làm sao có thể quen bà ấy được chứ. "
Nói không quen là đang nói dối. Bởi lẽ… Anh cũng có biết một người tên là Lý Chiêu Anh. Người đó… lại là mẹ vợ của anh…
Nhưng bây giờ, anh không thể nói. Bởi lẽ mối quan hệ này có chút phức tạp tạp. Nếu như làm không tốt, mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
"Diệp Lang Quân! Yên tâm, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời… "
Sau khi… tôi tra rõ mọi chuyện…
Nhưng mà… nếu như hai người đó là một, vậy thì Doanh Doanh…