Nghe xong lời cô nói, Cao Yến không thể giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Mở to mắt nhìn người trước mặt, Cao Yến nhỏ giọng hỏi.
“Cô… nói thật sao?”
Doanh Doanh không trả lời, chỉ nhìn Cao Yến rồi mỉm cười mà gật đầu. Chậm rãi đi về phía trước, cô nói.
“Lúc đó… tôi đã nhặt được rất nhiều mảnh vải có tên của cô và anh ấy. Chỉ là khi đó, tôi vốn không nghĩ đến lại có thể quen biết hai người.”
Chuyện duyên phận trong đời quả thật là rất kì diệu. Cô và anh gặp được nhau thì cũng thôi đi, đằng này, cô lại còn nhặt được cả mảnh vải cầu tình duyên của tình địch nữa kia chứ… Thử hỏi có buồn cười hay không.
Cao Yến mỉm cười rồi cũng lặng lẽ đi theo bên cạnh cô. Bất giác, giữa hai người lại cứ giống như là bạn thân của nhau.
“Có phải bây giờ cô đang cười thầm trong lòng có đúng không?”
“Hả???”
Doanh Doanh quay sang nhìn người bên cạnh, cô mím môi cố nén lại nụ cười.
“Làm gì có.”
“Đúng rồi! Không có… không cười thầm mà là cười ngay trước mặt.”
Lần này thì Doanh Doanh quả thật là không nhịn được không nữa rồi. Đưa tay lên che miệng, cô phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Xin lỗi nhưng mà… tôi không phải cười vì chuyện đó.”
“Vậy thì là chuyện gì?”
“Ừm… cô xem, bây giờ tôi và cô có giống hai người bạn không?”
Nghe cô nói, Cao Yến mới giật mình. Quả thật là… rất giống…
Ngẫm nghĩ một lúc, Cao Yến cũng bật cười. Giờ thì Cao Yến đã biết, bản thân mình thua cô ở điểm nào rồi.
“Doanh Doanh! Cô đúng là rất biết cách làm cho người ta yêu thích.”
“Vậy… Cô có thích tôi không?”
“Hừm… lúc trước thì không… bây giờ thì… thích.”
“Vậy chúng ta làm bạn có được không?”
Cao Yến không trả lời mà chỉ im lặng nhìn cô. Doanh Doanh cũng không nói gì, chỉ là đứng yên đối diện với cô ấy như thế này thôi. Hít một hơi thật sâu, Cao Yến xoay người rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Chúng ta đi thắp hương đã.”
“Được!”
Hai người đi vào trong thắp hương. Quỳ trước Thiên Hậu nương nương, mỗi người mang theo một nỗi niềm riêng biệt. Quỳ trước mặt người, cả hai cô gái đều thành tâm thành ý mà cúi đầu cầu xin, hy vọng lời cầu nguyện của mình có thể thành sự thật.
Cắm nén hương thơm xuống, hai người ngẩng mặt lên nhìn nhau rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Đứng dưới tán cây cổ thụ to lớn ấy, Cao Yến cảm thấy lòng mình cũng có chút bình yên. Sợi tơ tình cô cố chấp giăng ở đây, cuối cùng cũng tháo ra được rồi. Cô… chắc là nên buông tay rồi.
“Doanh Doanh! Chuyện lần trước ở bữa tiệc, tôi… xin lỗi.”
Doanh Doanh cảm thấy hình như bản thân vừa nghe nhầm rồi.
“Cô… nói sao chứ?”
“Tôi nói… chuyện ở bữa tiệc, gây sự, xúc phạm cô là tôi có lỗi. Hôm nay, tôi thật lòng muốn nói xin lỗi cô.”
“Cao Yến… Cô không sao đó chứ?”
“Tôi… chắc là có một chút sao!”
“Cô…Ha…”
Hai người nhìn nhau bật cười. Có lẽ, Cao Yến vừa không sao mà cũng vừa có sao.
Hít vào một hơi thật sâu, Cao Yến ngẩng mặt lên nhìn những mảnh vải màu đỏ đang phất phơ bay bay trong gió. Bất giác, cô lại mỉm cười.
“Đúng là buông bỏ rồi thì liền cảm thấy nhẹ lòng hơn.”
"Cao Yến… "
“Doanh Doanh! Cô hứa với tôi một chuyện có được không?”
“Cô nói đi.”
“Hứa với tôi, yêu anh ấy thật nhiều, chăm sóc anh ấy thật tốt và phải làm cho anh ấy thật hạnh phúc có được không?”
Doanh Doanh bỗng chốc lặng người, rồi chẳng hiểu sao nơi khóe mắt cô lại thấy cay cay.
“Doanh Doanh! Hứa với tôi có được không?”
“Cô… Cô thật sự muốn tôi hứa sao?”
“Ừm! Cô hứa đi.”
“Tôi hứa…”
“Tôi đem người đàn ông tôi yêu nhất giao lại cho cô, hy vọng là cô sẽ không làm cho anh ấy phải đau khổ.”
“Cao Yến… cô…”
“Tôi biết cô muốn nói gì. Yên tâm… tôi đã buông tay rồi.”
Ba chữ "buông tay rồi " nghe sao mà nhẹ nhàng quá. Vậy nhưng để nói ra ba chữ đó, liệu phải cố gắng mạnh mẽ đến mức nào. Hay phải nói là, cô ấy đã đau lòng biết bao nhiêu…
“Cao Yến… cô thật sự không sao đó chứ?”
“Tôi không sao! Đừng lo.”
“Tôi xin lỗi.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì sự xuất hiện của tôi trong mối quan hệ giữa cô và anh ấy.”
"Cô thì có lỗi gì chứ, là duyên trời đã định, tôi và anh ấy vốn dĩ không thể ở cùng nhau. Trước đây là do tôi cố chấp, bây giờ thì thật sự là đã buông rồi… "
Nếu như đã không thể cùng nhau hạnh phúc vậy thì cô nhìn anh hạnh phúc cũng đủ rồi. Trên đời này, thật sự có tồn tại một thứ tình yêu gọi là buông tay…
[…]
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên khiến Linh Lan bỗng chốc giật mình. Nhìn người vừa mới xuất hiện, trái tim lại thấy âm ỉ đau. Rõ ràng là đã biết trước kết quả, vậy mà tại sao lại vẫn cứ đau lòng.
“Duật Phàm…”
Thẩm Đan Đan đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy anh thì liền vội vàng đứng dậy rồi chạy về phía anh.
Nhìn thấy gương mặt của cô ta đang tiến đến gần mình, anh liền lách người né qua đi vào bên trong. Đến trước mặt Linh Lan, anh dịu dàng hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Linh Lan nhìn anh, rồi lại nhìn về phía Thẩm Đan Đan đứng đó, cô khẽ thở dài rồi nói.
“Chị ấy nói có chuyện muốn tìm anh.”
“Cô ta không làm gì em chứ?”
Nghe anh hỏi câu đó, Đan Đan có chút giật mình. Anh đây là đang lo lắng cho cô sao?
Ngược lại với cô, Thẩm Đan Đan lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau chuyện xảy ra ở bữa tiệc đó, cô ta mới biết được thân phận thật của anh. Chỉ là khi biết được thì đã có chút muộn rồi. Nhưng… Đinh Duật Phàm yêu cô ta đến vậy cho nên…
“Duật Phàm! Anh còn giận em sao?”
Đinh Duật Phàm xoay người lại đối diện với cô ta. Ánh mắt của anh lạnh lùng không có lấy một chút cảm xúc thừa thãi nào khác. Gương mặt điển trai kéo cô một nụ cười, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô ta rồi nói.
“Thẩm đại tiểu thư! Chẳng hay cô tìm tôi có việc gì?”
“Duật Phàm! Sao anh lại tỏ ra xa cách với em như vậy?”
“Vậy cô muốn tôi phải dùng thái độ gì để đối diện với cô đây?”
“Anh à… Em xin lỗi! Mọi chuyện không phải như vậy đâu, anh nghe em giải thích đi.”
“Tôi tự tai nghe chính miệng cô nói thì còn có thể sai được sao? Thẩm Đan Đan, cô đừng có diễn nữa, tôi xem cô diễn đến chán rồi.”