Mục Trì Khiêm và Doanh Doanh về đến biệt thự thì cánh cổng đã được mở ra. Bên trong sân, hai chiếc xe sang trọng đổ cạnh nhau, đèn trong nhà cũng đã được bật sáng. m
Mục Trì Khiêm lái xe đậu vào bên cạnh hai chiếc xe ấy, Doanh Doanh đi xuống rồi vội bước vào trong.
Bên trong phòng khách, trên chiếc ghế sofa, Hạ An An ngồi đó, đôi mắt mang theo nét buồn tĩnh lặng. Bước vội đi về phía An An, Doanh Doanh ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi.
“An An! Cô không sao đấy chứ?”
Hạ An An lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn sang người bên cạnh rồi khẽ nở một nụ cười buồn.
“Tôi không sao! Cảm ơn chị đã quan tâm.”
“Đúng vậy! Cô ấy chẳng sao cả, chỉ là lúc nãy nếu tôi không tới kịp thì chắc chắn sẽ có rất nhiều sao.”
Doanh Doanh đưa mắt nhìn sang người vừa mới lên tiếng. Cô nhìn thấy gương mặt của Kỳ Thiếu Thương hình như không được vui cho lắm.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì to tát đâu. Chỉ là có người bị đánh bằng roi mây. Suýt chút nữa còn bị người ta lấy muối rắc lên thôi.”
Lời nói của Kỳ Thiếu Thương nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng độ sát thương lại cực kỳ cao. Bị đánh bằng roi mây đã là đau lắm rồi, lại còn rắc muối lên trên nữa… thật sự cảm giác đó, Doanh Doanh chưa từng dám nghĩ tới.
Đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hạ An An, cô nhỏ giọng hỏi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ta đánh cô sao?”
Hạ An An trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười rồi trả lời.
“Bởi vì nhà họ Kỳ hủy hôn, Mục Trì Khiêm lại phong sát tập đoàn Hạ thị. Cho nên…”
“Ông ta thật tàn nhẫn…”
Bầu không khí bỗng dưng trở nên yên ắng. Mỗi người đều mang theo một dòng cảm xúc riêng trong lòng. Linh Lan nhìn sang An An, bỗng dưng cô không còn thấy ghét cô ta nữa. Cứ tưởng rằng Hạ An An là một vị tiểu thư đanh đá khó ưa, vậy nhưng mấy ai có thể ngờ tới, cuộc sống của cô ấy ở Hạ gia lại cũng chẳng có chút dễ dàng gì.
Mục Trì Khiêm từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy biểu cảm của những người bên trong thì lại cứ dửng dưng như không có chuyện gì. Dù sao thì xảy ra chuyện gì đi nữa với anh cũng không quan trọng. Chỉ cần là chuyện đó không xảy ra trên người Hạ Doanh Doanh là được rồi.
“Hai người các cậu bắt cóc con gái nhà người ta sao?”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào của anh khẽ vang lên. Đinh Duật Phàm nghe xong thì lại thở dài một hơi.
“Mục Trì Khiêm! Cậu có thể yên lặng năm phút được không? Tôi đã rối lắm rồi đó.”
“Cũng được thôi! Bây giờ tôi lên phòng ngủ các người muốn làm gì thì làm.”
“Mục Trì Khiêm… Cậu có thể nào quan tâm người khác một chút được không?”
“Không đâu! Ngoại trừ vợ của tôi ra, tôi không muốn quan tâm tới ai nữa cả.”
Đinh Duật Phàm nhìn Kỳ Thiếu Thương rồi chỉ biết lắc đầu thở dài. Quen biết nhau bao nhiêu năm trời, bây giờ mới biết, Mục Trì Khiêm là một tên nghiện vợ… haizzz… hết nói nổi.
“Chị dâu à! Chị đưa cô ấy đi thoa thuốc được không?”
Kỳ Thiếu Thương nhỏ giọng hỏi Doanh Doanh. Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Mục Trì Khiêm cướp lời.
“Người là do cậu đưa tới, đừng có làm phiền vợ tôi.”
"Trì Khiêm… "
“Vợ à! Cậu ta quan tâm như vậy thì để cậu ta tự làm lấy.”
Doanh Doanh còn đang muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cái nháy mắt của anh, cô giống như là đã hiểu được rồi. Cố nén lại nụ cười, Doanh Doanh cố gắng diễn xuất.
“Tôi cũng muốn lắm nhưng mà… tay tôi bị thương rồi.”
Cô đưa bàn tay đã được băng bó lên trước mặt. Kỳ Thiếu Thương cũng không thể nói gì hơn. Quay sang nhìn Thẩm Linh Lan đang ngồi đó, còn chưa kịp lên tiếng thì Đinh Duật Phàm đã chặng trước.
“Ấy đừng có nhìn Linh Lan. Chúng tôi phải về nhà, ba tôi đang đợi.”
“Cậu cố ý…”
“Không hề nha. Tôi thật sự phải về nhà.”
Kỳ Thiếu Thương thở dài. Đúng là anh em tốt… tốt hết chỗ chê…
“Thôi thôi… tôi đi trước đây.”
Nói rồi, không đợi ai phản ứng, Đinh Duật Phàm đã kéo tay Linh Lan đi ra ngoài. Mục Trì Khiêm khẽ kéo ra một nụ cười, đưa tay nắm lấy tay Doanh Doanh.
“Em cũng mệt rồi. Đi tắm rửa nghỉ ngơi đi đã.”
“Ừm… đúng là có chút mệt. Kỳ thiếu gia… An An phiền anh chăm sóc rồi.”
“Nhà tôi nhiều phòng lắm. Cứ tùy ý chọn đi nha.”
Nói rồi, không cho Kỳ Thiếu Thương cơ hội trả lời, Mục Trì Khiêm đã kéo tay Doanh Doanh đi một nước. Kết quả, trong phòng khách chỉ còn lại Kỳ Thiếu Thương và Hạ An An.
Kỳ Thiếu Thương khẽ hít một hơi thật sâu. Nếu sớm biết bạn bè của anh tốt đến vậy thì ngay từ đầu anh nên có thêm nhiều người bạn chất lượng cao hơn một tý. Vậy thì sẽ không rơi vào tình huống như bây giờ. Ngay lúc này, liệu anh có thể đổi bạn được không nhỉ…
Khẽ thở một hơi dài, Kỳ Thiếu Thương cũng thật sự là hết cách rồi. Người là do anh đưa tới, chuyện cũng là do anh xen vào, vậy thì anh làm gì có tư cách mà bắt người khác phải gánh hậu quả giúp mình chứ.
An An ngồi đó, đôi mắt đượm buồn nhìn vào gương mặt mà cô thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm trời. Anh đến cứu cô đã là chuyện mà cô không bao giờ ngờ tới, vậy nên cô cũng không mong muốn điều gì hơn nữa cả. Kỳ thiếu gia! Cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi."
Nghe cô nói, Kỳ Thiếu Thương nhíu mày hỏi lại.
“Tôi đi rồi thì cô phải làm sao?”
“Không sao! Cũng chỉ là vài vết xước nhỏ, tôi đã quen rồi…không có gì nghiêm trọng, anh đừng lo.”
“An An… tôi là người đã đưa cô đến đây. Tôi không thể bỏ mặc cô như vậy được.”
“Không sao đâu mà! Tạm thời cứ ở lại đây một đêm đã, ngày mai rồi tính tiếp.”
“Tính? Cô sẽ tính như thế nào? Cô còn chỗ để đi sao?”
“Trời đất bao la, thế giới rộng lớn. Chỉ cần không phải là Hạ gia thì nơi nào tôi cũng có thể đi được. Hơn nữa…tôi có tay có chân, lại có học thức. Tùy tiện tìm một công việc nào đó để nuôi bản thân mình chắc cũng không khó đâu.Còn về phần số tiền đó… tôi sẽ từ từ trả lại cho anh.”
Kỳ Thiếu Thương nghe xong lại chẳng biết phải nói thêm điều gì nữa. Chỉ là nhìn biểu cảm của cô ấy, anh lại cảm thấy có chút không đành lòng. Thở dài rồi lại thở dài, cuối cùng vẫn là anh biết cách thương hoa tiếc ngọc đi.
“Tôi đưa cô về nhà tôi trước, sau đó sẽ bôi thuốc cho cô. Còn chuyện ngày mai thì cứ để mai tính.”
“Không cần đâu, như vậy thì phiền anh lắm. Lỡ để người khác hiểu lầm thì không tốt.”
“Hiểu lầm thì hiểu lầm. Dù sao tôi cũng không bận tâm đến mấy lời đó.”
“Nhưng mà tôi không muốn…”
“Muốn hay không cũng được. Nhưng bây giờ cô phải nghe lời tôi. Ít ra thì cô cũng nên biết ơn người đã cứu mình chứ.”
An An im lặng nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể nói nên lời. Tận sâu trong lòng cô có một cảm giác gì đó… khiến cô vừa hạnh phúc lại vừa thấy tủi nhục.
“Đi thôi! Về nhà!”
Kỳ Thiếu Thương nhỏ giọng nói. Anh đứng lên rồi kéo tay cô rời đi. Chỉ là có lẽ anh không bao giờ biết, bốn chữ “đi thôi, về nhà” đó, lại chính là bốn chữ mà anh phải nói với cô đến suốt đời…