Chiếc xe sang trọng của Kỳ Thiếu Thương đổ cách cổng nhà Hạ gia không xa. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của Hạ An An đi vào trong, đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Thiếu Thương bỗng hiện lên một dòng cảm xúc phức tạp. Đắn đo một lúc, anh mở cửa xe bước xuống rồi đi về phía cổng nhà của Hạ gia.
Hạ à An An đi vào trong, nhìn thấy Hạ Hạo Dân đang ngồi trên ghế sofa, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân mình rồi mới đi đến trước mặt ông. Hạ Hạo Dân nâng mí mắt lên nhìn người vừa mới bước vào, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Quỳ xuống!”
Hạ An An không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ làm theo lời ông nói. Nhìn thấy cô ngoan ngoãn không lên tiếng, đôi mắt điềm tĩnh của Hạ Hạo Dân ánh lên một tia lửa giận. Sẵn tách trà đang cầm trên tay, ông ta không chút chần chừ mà ném thẳng vào người cô.
“Đồ vô tích sự! Tao cho mày sĩ diện để mày đi làm mất mặt nhà tao sao… đồ con hoang.”
Nước trà bỏng rát văng lên khắp người. Hạ An An vậy mà vẫn cứ không khóc. Không phải là cô không biết nóng, chỉ là cô không thể khóc càng không được phép khóc. Nếu như cô khóc, ông ta sẽ càng tàn bạo hơn.
Cúi mặt nhìn xuống, nén lại tiếng nức nở trong lòng, Hạ An An nhỏ giọng nói.
“Ba! Con xin lỗi! Con sai rồi.”
“Sai sao? Mày còn biết mày sai sao?”
Hạ An An cúi mặt không trả lời. Cô không trách ông ta, lại càng không trách ông trời bất công. Có trách, là trách kiếp trước cô tạo nghiệp quá nhiều nên kiếp này cô phải trả đủ. Ừ… thì trả đủ… trả đủ rồi cô sẽ có thể rời đi.
“Vốn nghĩ để mày gả vào Kỳ gia thì sẽ có thể giúp đỡ cho tao. Ai mà ngờ… đã bị hủy hôn thì thôi đi. Đằng này còn đi dây vào Mục Trì Khiêm, hại Hạ thị bị tổn thất lớn. Hạ An An… mày nói tao phải đối đãi với mày sao đây?”
“Là con sai… Ba muốn phạt con thế nào cũng được.”
“Nếu như mày đã không được việc… vậy thì phải phạt.”
Hạ Hạo Dân cầm chiếc roi mây trên bàn lên, ánh mắt nhìn cô vô cùng hung bạo. An An nhìn thấy như thế, toàn thân đều không rét mà run. Cảm giác này… cô đã trải qua rất nhiều lần. Lần nào cũng là đau thấu tận tâm can.
“Ra ngoài!”
Hạ Hạo Dân xoay người đi ra ngoài. An An hit vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước theo phía sau ông ta.
Ra đến trước sân nhà, không cần đợi ông ta lên tiếng, cô đã tự quỳ xuống. Từ từ cởi áo ra, để lộ tấm lưng trần mảnh mai ấy. Hai tay siết chặt lấy váy áo, cô nhắm chặt mắt, cắn chặt môi để chuẩn bị cho một hành động quen thuộc của người mà cô luôn miệng gọi là ba.
Trước cổng nhà, người quản gia có tuổi đang đứng đó, đôi mắt đau lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái nhỏ. Ông ấy là người chứng kiến cô trưởng thành, cũng là người đã giúp cô cản bao nhiêu trận đòn roi.
Chỉ là ông ấy càng muốn giúp cô thì Hạ Hạo Dân lại càng nặng tay với cô hơn. Cho nên bây giờ… việc duy nhất ông ấy có thể làm chính là đứng nhìn cô từ xa, chờ cho đến khi Hạ Hạo Dân đi mất thì len lén thoa thuốc cho cô.
Kỳ Thiếu Thương đứng bên ngoài cổng, quan sát tất cả nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi chiếc roi mây trên tay Hạ Hạo Dân dân đánh xuống tấm lưng trần mảnh mai ấy, anh mới giật mình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh… nhanh đến mức anh không kịp thích ứng.
Chiếc roi mây đánh xuống, để lại một vết lằn đỏ in dài trên tấm lưng trần của cô. An An cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng không để bản thân mình bật ra tiếng khóc… vậy nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt đang chảy ra.
Một roi… rồi lại một roi nữa cứ nối tiếp nhau đánh xuống, vậy nhưng Hạ An An vẫn không kêu lên nửa lời. Cô siết chặt lấy chiếc váy, cắn chặt môi để hứng trọn cơn thịnh nộ của ông ta. Nếu hỏi cô có đau không… đau chứ… nhưng cô không thể khóc. Nếu như cô khóc thì nỗi đau mà cô phải chịu đựng sẽ tăng lên gấp hai, thậm chí là gấp ba lần…
Kỳ Thiếu Thương đứng bên ngoài cổng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cảnh tượng đang diễn ra bên trong. Anh nhìn thấy vẻ quật cường của cô, cũng nhìn thấy sự đau đớn mà cô đang phải chịu đựng. Tàn nhẫn… quá tàn nhẫn rồi.
Động tác trên tay ngưng lại. Hạ Hạo Dân lớn tiếng gọi.
“Quản gia! Lấy muối ra đây.”
Chứ Dương… quản gia của nhà họ Hạ… cũng là người đang đứng trước cổng nghe thấy Hạ Hạo Dân nói thì liền run rẩy không thôi. Cảnh tượng sắp sửa diễn ra, ông đã từng chứng kiến hết một lần. Bây giờ nghe qua, nỗi ám ảnh đó lại xuất hiện trong tâm trí.
Thân người già nua run rẩy đi về phía An An, Dương lão nhỏ giọng cầu xin Hạ Hạo Dân.
“Ông chủ… Tôi… Tôi xin ông chủ… tha cho tiểu thư.”
Hạ Hạo Dân liếc mắt nhìn sang người vừa mới lên tiếng. Gương mặt vô cảm khẽ kéo ra một nụ cười lạnh.
“Tha cho nó… cũng được! Vậy… ông chịu thay cho nó đi.”
“Chú Dương… chú đi lấy đi.”
An An vội chen ngang vào. Cô biết ông ấy thương cô nên cô càng không thể để cho ông ấy thay cô chịu phạt. Bởi đã nói, đây là nghiệp của cô, cho nên… cô phải tự mình trả.
Dương lão mặc dù không đành lòng nhưng vẫn phải làm theo. Bởi… nếu cứ cố gắng cầu xin cho cô thì sẽ càng hại cô thê thảm hơn mà thôi.
Hạ Hạo Dân quỳ một chân xuống đất, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô mà dùng sức bóp mạnh. Ép cô đối diện với mình, ông ta lạnh lẽo nói.
“Giữ mày lại cũng không có ích lợi gì. Đợi vài ngày nữa, tao sẽ bán mày qua biên giới để lam thứ mua vui cho đám giang hồ đó. Ít ra thì vẫn còn có lợi cho tao.”
An An không trả lời, cũng không có biểu cảm nào khác. Chỉ là lúc này đây, trái tim cô đã lạnh lẽo đến cực cùng. Nước mắt chảy ra, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy. Đời này của cô… xem như đã chết rồi. Lúc trước, cô vì người cô yêu mà sống tiếp, ôm ấp hy vọng anh sẽ đưa cô ra khỏi nơi địa ngục tăm tối này. Nhưng bây giờ thì… hết rồi…