Mục Trì Khiêm cùng Thẩm Vinh đi gặp gỡ vài người, uống vài ly rượu xã giao rồi liền tìm cách rời đi. Anh nhìn tới nhìn lui, anh cũng không thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của cô đâu.
Không tìm được vợ nhưng lại gặp được người bạn thân" chí cốt " của mình. Khoảnh khắc hai người đứng đối diện nhau, hai ánh mắt nhìn nhau, Đinh Duật Phàm thật sự là chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc.
"Đinh Duật Phàm... Đã lâu không gặp. "
Đinh Duật Phàm nhìn anh, trên môi khẽ nở ra một nụ cười gượng. Bước thật chậm đi về phía người bạn của mình, Đinh Duật Phàm nhỏ giọng nói.
"Cũng mới hơn một tuần không gặp thôi mà. Sao vậy? Cậu nhớ tôi sao?"
Mục Trì Khiêm cười như không cười mà đáp.
"Đúng vậy! Tôi nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu đó."
"Ây da... lão Khiêm à! Tôi chỉ là muốn giúp cho cậu thôi mà."
"Giúp tôi sao? Cậu tốt quá nhỉ!"
"Ừ thì... tôi muốn giúp cậu thật mà."
"Tôi cần cậu giúp sao? Cậu không hại chết tôi là may rồi."
"Đừng có nói khó nghe vậy chứ."
Mục Trì Khiêm nhìn Đinh Duật Phàm một lúc rồi khẽ thở dài. Đặt tay lên vai người bạn của mình, anh lắc đầu nói.
"Hôm nay người trong lòng đi lấy chồng rồi cậu đau lòng lắm có đúng không?"
Nghe đến đó, sắc mặt Đinh Duật Phàm liền lập tức thay đổi. Nhìn về phía anh Đinh Duật Phàm nói.
"Cậu không xát muối vào tim người khác thì không vừa lòng có đúng không?"
"Ây da... lão Phàm à! Tôi đây chỉ là nói sự thật thôi mà."
"Cậu... Mục Trì Khiêm! Cậu giỏi lắm."
"Quá khen, quá khen!"
"Đánh nhau kìa... bên kia đánh nhau rồi."
"Chuyện gì vậy? Ai đánh nhau thế?"
"Nghe nói là Nhị tiểu thư Hạ gia đó... tôi cũng không rõ nữa. Đi xem thử đi."
Mục Trì Khiêm nhíu mày khi nghe được những gì mà đám người xung quanh nói. Đến bây giờ, anh còn chưa thấy Doanh Doanh đâu... Nhị tiểu thư Hạ gia...
Trong lòng bỗng dưng xuất hiện một cảm giác khó chịu, anh không nói không rằng mà bước nhanh về phía đám đông trước mặt. Đinh Duật Phàm dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vội vã đuổi theo phía sau người bạn thân của mình.
"Hạ Doanh Doanh... À không, Mục thiếu phu nhân, không biết cô có thể gọi Mục thiếu gia đến đây hay không?"
Hạ An An vênh váo nói, ánh mắt của cô ta nhìn Doanh Doanh vô cùng đắc ý. Doanh Doanh lúc này đang đứng chắn trước mặt Linh Lan, bàn tay phải của cô vẫn còn đang chảy máu.
Đôi mắt quật cường mang theo sự lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hạ An An, cô lạnh giọng nói.
"Tránh ra! Nếu không, đừng trách tôi."
Nghe cô nói, Hạ An An liền cười thích thú.
"Hạ Doanh Doanh! Cô đừng có diễn nữa. Mẹ của cô là loại đàn bà lăng loàn, chuyên đi dụ dỗ đàn ông. Sinh ra cô... chậc chậc... chắc cũng chẳng khác gì đâu."
"Hạ An An! Tao cấm mày không được xúc phạm mẹ tao."
"Tao cứ thích xúc phạm bà ta đó thì sao? Mày làm gì được tao?"
"Mày..."
"Nhân lúc tôi không ở đây ức hiếp vợ tôi. Hạ nhị tiểu thư... cô cũng to gan lắm."
Giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút nhiệt độ nào vang lên. Từ trong đám đông, một dáng người cao to mang theo một luồng khí lạnh chậm rãi bước ra. Khí thế trên người anh quá lớn, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều phải tránh ra để nhường cho anh. Nếu là người trong giới làm ăn, chắc chắn đều sẽ biết người này là ai.
Doanh Doanh nhìn thấy anh, đôi mắt quật cường lúc nãy giờ đây lại lấp lánh nước. Anh đến rồi... Vầng hào quang bảo vệ cho cô đến rồi.
Đi đến bên cạnh cô, anh đưa đôi mắt đau lòng nhìn vào đôi mắt ấy. Bàn tay to lớn đưa lên, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn đang dính trên gương mặt kiều diễm ấy.
"Vừa mới rời mắt khỏi em một lát, vậy mà lại bị người ta ức hiếp rồi."
"Ha... Lại còn muốn diễn kịch sao? Hai người có tin..."
Hạ An An còn chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm Đan Đan và Trương Viên Viên ngăn lại. Nhìn thấy người đang đứng bên cạnh Doanh Doanh, sắc mặt hai người họ lập tức chuyển xanh. Ấy vậy mà Hạ An An vẫn còn chưa biết, bản thân mình đã động phải người không nên động. Quay sang nhìn Đan Đan, Hạ An An lớn tiếng nói.
"Đan Đan! Hắn ta là tên lừa bịp mà Hạ Doanh Doanh thuê tới để diễn kịch đó. Cậu xem..."
"An An... Cậu đừng nói nữa."
"Sợ cái gì chứ? Cũng chỉ là một con bần tiện và một tên lừa bịp thôi mà."
"An An à! Con... con biết người đó là ai không?"
"Dì Thẩm... Dì sao vậy? Chỉ là một tên lừa bịp thôi mà hai người... "
"Mục Trì Khiêm... Cậu ta chính là Mục Trì Khiêm đó."
Ba chữ Mục Trì Khiêm giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ An An. Cô ta nhìn Trương Viên Viên, rồi lại quay sang nhìn người đứng bên phía đối diện. Ngẩn ngơ một lúc, cô ta máy móc hỏi...
"Anh... Anh ta... Thật sự là Mục Trì Khiêm?"
Người đàn ông khẽ kéo ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này lại đáng sợ vô cùng. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ An An, anh lạnh giọng nói.
"Có cần tôi lấy chứng minh thư ra cho Hạ tiểu thư đây kiểm tra không?"
Hạ An An lúc này có chút hoảng loạn rồi. Cô ta cứ cho rằng, anh chỉ là một tên lừa bịp được Doanh Doanh thuê tới. Nào ngờ... anh lại thật sự là Mục Trì Khiêm.
"Mục thiếu gia! Doanh Doanh bị thương rồi."
Mục Trì Khiêm hạ tầm mắt xuống, nhìn vào bàn tay đẫm m.áu của Doanh Doanh. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng cầm tay cô lên, trong đôi mắt lạnh lùng đó giờ lại đang bừng bừng lửa giận.
"Là ai làm?". Ngôn Tình Ngược
Đáp lại anh chỉ là một sự im lặng. Đôi mắt lạnh lùng khẽ nhắm lại, anh hít vào một hơi thật sâu rồi mở mắt ra hỏi lại lần nữa.
"Tôi hỏi là ai làm?"
Thẩm Linh Lan cố gắng trấn an bản thân mình, nén lại sự lo sợ trong lòng, cô ấy nói.
"Mục thiếu gia! Là lỗi của tôi. Doanh Doanh vì muốn bảo vệ tôi nên mới bị Thẩm Đan Đan xô ngã."
"Thẩm Linh Lan... "
Thẩm Đan Đan nghe Linh Lan chỉ tội mình thì cả người liền bùng lên lửa giận. Cô ta lớn tiếng gọi tên Linh Lan, ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy. Nhưng chưa hùng hổ được bao lâu thì liền bị ánh mắt chết chóc của Mục Trì Khiêm làm cho hoảng sợ.
"Doanh Doanh! Là cô ta sao?"
"Ừm! Là Thẩm Đan Đan xô em ngã. Còn Hạ An An... cô ta mắng mẹ là loại đàn bà lăng loàn, chuyên đi dụ dỗ đàn ông."
Hít vào một hơi thật sâu, anh nhỏ giọng nói.
"Họ Đinh kia! Phiền cậu đưa Doanh Doanh vào trong xử lý vết thương trước."
Đinh Duật Phàm dùng " ẩn thân chi thuật" để ẩn mình trong đám đông kia, vậy mà vẫn bị anh réo tên. Thở một hơi thật dài, anh đành lết thân mình ra.
"Chị dâu à! Đi theo tôi. Linh Lan! Em dẫn đường đi."
Linh Lan dìu Doanh Doanh rời đi. Đinh Duật Phàm mang theo một cảm xúc thất vọng nhìn Thẩm Đan Đan rời đi theo phía sau hai người họ. Chỉ còn lại Mục Trì Khiêm ở đó...
"Vợ tôi đi rồi... không phải các người muốn chơi sao? Để tôi chơi với các người. "