Lưu Diễn chậm rãi đi đến bên cạnh cô. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Im lặng một lúc, anh lên tiếng hỏi.
"Đây là gì?"
Trân Trân nhìn anh rồi nói.
"Đây là bản kế hoạch cho dự án xây công viên sắp tới. Trưởng phòng nói là có nhiều sai sót, yêu cầu tôi phải chỉnh sửa lại trong đêm nay."
"Vậy cô đã tìm được sai sót ở đâu chưa?"
Trân Trân thở dài, lắc đầu bất lực.
"Tôi chịu rồi! Tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được."
Lưu Diễn im lặng. Anh đứng thẳng người rồi nheo mắt nhìn cô.
"Cô kiểm tra lại thêm một lần nữa xem. Ở chỗ phần diện tích quy hoạch và phần kinh phí xây dựng."
Trân Trân ngước mắt lên nhìn anh rồi hỏi.
"Hai điểm đó... Có gì không ổn sao?"
"Bảo cô xem lại thì cứ xem lại đi."
Trân Trân không nói gì, chỉ lặng lẽ làm theo lời anh nói. Xem đi xem lại một lúc, cô vẫn là không biết vấn đề nằm ở đâu.
Lưu Diễn luôn quan sát biểu cảm của cô. Nhìn thấy ánh mắt đó, anh khẽ thở dài. Khom người xuống đừng sát bên cô, anh đưa tay chỉ vào màn hình máy tính.
"Chỗ này... phần diện tích quy hoạch là 175 mét vuông còn ở phần kinh phí xây dựng là 3 tỷ 250 triệu."
Nghe anh nói, cô vừa nghe vừa nhìn vào màn hình. Chỗ anh chỉ quả thật là bị sai số, mà còn là sai rất trầm trọng. Ở phần diện tích quy hoạch lại bị gõ Thành 275 mét vuông còn ở phần kinh phí xây dựng lại lên tới 32 tỷ 580 triệu. Vậy mà cô nhìn cả buổi trời lại không nhìn ra được.
"Sau này cô chú ý một chút. Những thông số này tuy rất đơn giản, nhưng chỉ cần sai một số thì cô có thể khiến một công ty xây dựng phá sản ngay lập tức."
Nghe anh nói, Trân Trân cũng giật mình. Quả thật là cô đã phạm phải sai lầm quá sức nghiêm trọng. Cũng may là có anh chỉ điểm, nếu không thì vị trí nhân viên phòng kế hoạch này... cô không ngồi được nữa rồi.
Quay sang nhìn anh, cô lại quên mất khoảng cách giữa hai người rất gần nhau. Chỉ một cái vô tình đó, môi hai người cứ thế mà chạm nhau.
Đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chằm chằm vào anh, cô luống cuống quay sang chỗ khác, giấu đi hai gò má đang dần nóng lên của mình. Cúi mặt nhìn xuống, Trân Trân nói.
"Cảm ơn anh! Trợ lý Lưu. Nếu không có anh thì tôi chắc chắn là bị đuổi việc rồi."
"Không cần phải cảm ơn! Chỉ cần sau này làm việc cẩn thận một chút là được. Đừng bao giờ phạm phải những lỗi nhỏ sơ đẳng này nữa."
"Tôi biết rồi! Cảm ơn anh."
"Cô mau chỉnh sửa lại đi, cũng không còn sớm nữa, nên về nhà rồi."
"Được! Tôi sửa xong sẽ về ngay."
Lưu Diễn đứng thẳng người rồi quay lưng muốn bước đi. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, bước chân anh lại đột nhiên dừng lại.
"Cô đã ăn tối chưa?"
Nghe anh hỏi, Trân Trân im lặng một lúc rồi mới trả lời.
"Tôi vẫn chưa ăn. Nếu như không phiền... anh có thể đợi một lát có được không? Chỉnh sửa xong, tôi mời anh đi ăn bữa cơm, xem như là thay cho lời cảm ơn của tôi."
Lưu Diễn nghiêng đầu nhìn cô trên môi vậy mà lại nở ra một nụ cười.
"Nếu cô đã mở lời thì tôi cũng không từ chối. Nhanh lên, tôi đợi cô."
[...]
Ngồi trên chiếc ghế gỗ được đặt trong vườn hoa bên cạnh một bờ hồ, Doanh Doanh đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện rõ sự đau lòng. Doanh Doanh thở dài rồi nhỏ giọng an ủi Linh Lan.
" Cô đừng buồn nữa, cứ xem như là hai người có duyên không nợ nên chỉ có thể đi cùng nhau đến hết đoạn đường này thôi có được không?"
Thẩm Linh Lan im lặng, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào khoảng không mông lung vô định. Khẽ nở một nụ cười buồn, Linh Lan quay sang nhìn Doanh Doanh rồi hỏi.
"Có phải là tôi đã sai rồi hay không? Có phải là tôi đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi có đúng không?"
Khi nói ra câu đó, Doanh Doanh nhìn thấy trong mắt cô chảy ra hai dòng lệ. Có nỗi đau nào sánh bằng nỗi đau nhìn người mình yêu đau lòng vì người khác. Biết là đau nhưng lại chẳng dám chạm vào nhau. Cũng giống như ngọn cỏ và cơn gió, chỉ có thể nhìn thấy nhau nhưng vĩnh viễn cũng không thể ở cạnh nhau mãi mãi.
Bàn tay mềm mại đưa lên lau đi giọt nước lấp lánh đang lăn xuống trên gương mặt xinh đẹp của Linh Lan. Doanh Doanh nhỏ giọng nói.
"Linh Lan! Cô không sai. Yêu một người cũng không sai. Nếu có sai thì chính là sai thời điểm mà thôi.
"Không sai sao? Rõ ràng là biết anh ấy không hề yêu tôi, vậy mà vẫn cố chấp đi theo phía sau anh ấy suốt bao nhiêu năm trời. Cô nói xem, có phải là ngốc lắm hay không?"
"Không ngốc! Cô chỉ là yêu anh ấy nhiều đến mức quên cả việc phải tự yêu lấy bản thân của mình thôi."
Linh Lan nhìn cô, trên môi nở ra một nụ cười.
"Doanh Doanh! Cảm ơn cô... cảm ơn cô đã ngồi ở đây để nghe tôi nói mấy chuyện không đâu này."
"Có gì đâu chứ... lần trước là cô đã đứng ra nói giúp cho tôi. Lần này đổi lại tôi an ủi cô, chúng ta xem như không ai nợ ai nữa nhé."
Linh Lan khẽ gật đầu. Đôi mắt buồn buồn nhìn ra phía xa xăm. Đoạn tình cảm đơn phương này... cô cũng nên buông tay rồi...
"Thôi! Không buồn nữa! Chúng ta ra ngoài đi."
Linh Lan mỉm cười rồi kéo tay cô rời đi. Chỉ là vừa bước chân đi chưa được mấy bước, Linh Lan lại vô tình mà va phải một người làm trong nhà. Kết quả là chiếc khay trên tay cô gái kia rơi xuống, tất cả những ly rượu trên đó vỡ tan tành.
Vừa hay lúc đó, Trương Viên Viên nhìn thấy, bà ta liền tức giận hùng hổ xông đến trước mặt cô.
Linh Lan lúc này mới kịp định thần lại. Còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nhận ngay một cái tát của Trương Viên Viên
"Cái con sao chổi này, mày cố tình có đúng không hả?"
Linh Lan ôm mặt, ngẩng mặt lên nhìn Trương Viên Viên.
"Dì... Con.. Con xin lỗi... Con không cố ý. "
"Thẩm Linh Lan, rõ ràng là mày biết trong ngày cưới không được để xảy ra chuyện đổ vỡ. Mày cố ý trù yểm con tao có đúng không?"
"Dì... Con không... "
Còn chưa kịp nói gì, Linh Lan đã bị Trương Viên Viên túm lấy tóc rồi vật cô quỳ xuống đất.
"Cái con tiện tì thấp hèn này, tao nhất định phải cho mày một bài học."
Nói rồi, bà ta cởi đôi giày búp bê đang mang dưới chân ra, hướng về phía Linh Lan mà đánh tới.
Doanh Doanh đứng đó, nhìn thấy thế thì liền giữ chặt cổ tay bà ta lại. Trương Viên Viên liếc mắt lườm cô, giọng nói đanh đá hỏi.
"Mày là con khốn nào, lại dám xen vào chuyện của tao?"
"Ấy... Đó chẳng phải là Mục thiếu phu nhân hay sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi... "