Lời anh nói khiến Doanh Doanh ngượng đến đỏ mặt rồi. Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong ánh mắt là vô vàng những điều khó nói. Bất giác, cô nghe được nhịp thở của anh... hình như là không còn ổn định nữa rồi.
Mục Trì Khiêm nhìn cô thật lâu, tim của anh đập mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn. Bàn tay to lớn ôm lấy em nhỏ, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô.
Vùi mặt vào bờ vai mảnh mai ấy, anh hôn nhẹ lên xương vai xanh của cô. Mục Trì Khiêm thích nhất chính là mùi hương trên cơ thể của Doanh Doanh. Nó không pha lẫn bất cứ một mùi hương nào khác, chỉ có mùi hương nhẹ của loại sữa tắm hương Violet dịu dàng mà thôi.
Doanh Doanh nhìn anh, trong lòng liền cảm thấy rất lạ. Đưa tay đẩy nhẹ anh ra, cô ấp úng hỏi.
"Anh... Anh sao vậy?"
Anh không trả lời, chỉ im lặng đưa ánh mắt lên nhìn cô. Chẳng hiểu tại sao, cứ mỗi lần ở bên cạnh cô gái này, anh lại không thể nào khống chế nổi cảm xúc của mình. Đặt biệt là khi hôn... nụ hôn đó vừa quen vừa lạ, lại khiến anh nhớ đến ngày trước. Từng có một cô bé, vì muốn cứu anh mà đã hôn lên môi anh. Sau đó, trong lúc mơ màng, anh còn nghe được cô bé ấy nói..."Nụ hôn đầu đời của tôi mất rồi..."
Bây giờ nhớ lại, bỗng dưng thấy buồn cười. Mà kì lạ thay, cô gái trước mặt này lại cho anh cảm giác giống như thế.
Nhìn thấy anh trầm mặc không nói, Doanh Doanh liền gọi.
"Trì Khiêm... Anh... A..."
Chưa nói hết câu, bàn tay to lớn của anh đã siết chặt lấy eo nhỏ, kéo cô dán chặt vào người mình. Đôi mắt lạnh lùng hiện ra một dòng cảm xúc lạ, anh nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói.
"Em mới gọi tôi là gì? Hửm?"
Doanh Doanh bị hành động của anh làm cho giật mình. Cô bất giác lại cảm thấy sợ. Có phải là... cô đã làm gì sai rồi không?
Còn chưa kịp lên tiếng hỏi, người kia đã nói tiếp.
"Gọi lại lần nữa."
"Cái gì?"
Cô ngớ người ra nhìn anh. Mục Trì Khiêm buồn cười đưa tay gõ nhẹ vào mũi cô một cái.
"Tôi nói... em gọi tên tôi thêm một lần nữa đi."
Doanh Doanh lại ngớ ngẩn rồi... Người đàn ông này đúng thật là biết cách doạ người mà. Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, giọng nói ngọt ngào cất lên.
"Trì Khiêm... Anh... Là đồ điên..."
Trong lúc anh không để ý, cô mau chóng đẩy anh ra rồi đứng bật dậy. Khi đã cách xa anh vài bước chân, cô quay lại cười rất tươi tắn. Mục Trì Khiêm cũng bị cô làm cho bật cười. Cô gái này... sau khi trải qua một đêm phong ba bão táp đó hình như là không còn sợ anh nữa rồi.
Nhưng nghĩ lại... như vậy cũng tốt. Ít ra thì bây giờ, anh có thể hoàn toàn tin tưởng cô. Ở trước mặt cô, không cần phải đeo lên bất cứ một lớp mặt nạ nào cả. Hai người cứ như thế, vui vẻ cùng nhau sống chung một nhà cho đến khi hợp đồng kết thúc, chẳng phải là rất tốt hay sao.
"Em đã từng học quản trị kinh doanh?"
Anh nhỏ giọng hỏi. Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Đã học một năm!"
"Có muốn học tiếp không?"
Doanh Doanh bĩu môi.
"Bỏ đi! Tôi cũng đã nghỉ lâu rồi, giờ muốn đi học lại... khó lắm."
"Tôi đâu có nói là sẽ cho em đi học. Tôi dạy em."
"Anh dạy tôi?"
"Sao hả? Được Tổng giám đốc của Mục thị chỉ dạy, có phải là rất vui không?"
"Xùy! Anh bớt ảo tưởng đi."
"Không muốn sao? Có rất nhiều người muốn làm thư ký riêng của tôi lắm đó."
"Thư ký riêng..."
"Ừm! Làm thư ký riêng của tôi, tôi sẽ tận tình chỉ dạy cho em."
"Không phải là không muốn. Tôi sợ người ta... bàn tán."
"Vợ làm thư ký riêng cho chồng... thì ai dám bàn tán?"
"Ý anh nói... tôi là Tổng giám đốc phu nhân sao?"
"Ừm... Sao... cái danh xưng này... tốt lắm đúng không?"
", Ừm... tạm ổn."
Mục Trì Khiêm bật cười. Anh đứng dậy đi về phía cô.
"Đợi sau khi chúng ta hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn, tôi sẽ để em vào Mục thị."
"Vậy... cảm ơn anh trước."
"Nói suông thôi thì không được. Phải có thành ý một chút."
Doanh Doanh nhíu mày nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ý cười. Đi vội về phía anh, cô mỉm cười, khẽ nhón chân hôn lên má anh một cái.
Gương mặt điển trai của ai đó không nhịn được mà nở ra một nụ cười mãn nguyện.
"Như vậy đã đủ thành ý chưa?"
"Vẫn chưa!"
Hai cánh tay kéo cô ôm vào lòng. Anh lại cứ ngang ngược như thế mà chiếm tiện nghi của cô. Nhưng nụ hôn lần này lại không giống như trước đó. Doanh Doanh cảm thấy nó lại dịu dàng và mang theo cả chút yêu thương. Có phải... cô sinh ra ảo giác rồi hay không?"
Dù sao cũng không phải lần đầu, cô cũng chẳng buồn để tâm nữa. Đến cả giường cũng lăn rồi, hợp đồng cũng đã vi phạm rồi thì còn sợ gì nữa. Nếu như làm cô vợ trên danh nghĩa mà lại không thể chạm đến anh, vậy cô chẳng thà làm một cô nhân tình nhỏ để ngày ngày được ở bên cạnh anh.
Khẽ nhắm mắt đáp lại nụ hôn đó, cô cảm thấy hình như bản thân mình say anh mất rồi. Say trong ánh mắt, say trong nụ cười, say trong từng hành động, cử chỉ, từng lời nói, từng cái nắm tay...
Say...
Cô say rồi...
Vòng tay anh ôm cô siết chặt thêm một chút, nụ hôn dịu dàng ấy cũng sâu thêm mấy phần. Hai người áp sát nhau, anh và cô dường như nghe rõ được cả nhịp tim của đối phương.
Bàn tay to lớn khéo léo kéo dây khóa sau lưng cô xuống. Doanh Doanh bị hành động của anh làm cho giật mình, cô hoảng hốt dùng hết sức đẩy anh ra.
"Anh làm gì vậy?"
"Làm chuyện mà chúng ta đã làm tối qua."
"Anh điên hả? Đây là phòng làm việc của anh, lỡ như có người khác đi vào nhìn thấy thì sao?"
"Phòng làm việc thì không được, nhưng chỗ khác thì được, đúng không?"
Anh trả lời cô, Doanh Doanh cảm nhận được hơi thở của anh rất nặng nề. Bàn tay anh lại lần nữa ôm chặt lấy cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn ấy, anh khàn giọng rót vào tai cô mấy lời không biết xấu hổ.
"Hạ Doanh Doanh! Rốt cuộc là em đã cho tôi ăn thứ gì, tại sao tôi lại không thể kiềm chế được mình?"
"Anh... Tôi..."
"Tôi muốn em rồi."