Chương 94 : Minh Nguyệt, anh cần máu của em để cứu Thẩm An Nhiên.
“Minh Nguyệt, bây giờ anh cần máu của em để cứu Thẩm Hạ Nhiên…”
Hạ Minh Nguyệt nhận điện thoại của Lệ Đình Phong, khi nghe được đối phương muốn máu của cô ta, cô ta thiếu chút nữa cho rằng mình đang ở trong mơ hoặc xuất hiện ảo giác.
Cô ta nắm chặt tay, móng tay siết chặt khiến trong lòng bàn tay xuất hiện vết thương, nhưng cô ta không hề cảm giác được một chút đau đớn nào.
“Có phải Thẩm An Nhiên xảy ra chuyện hay không?”
Giọng nói của Lệ Đình Phong run rẩy: “Đúng, cô ấy mang thai con của anh, bị sảy thai. Bây giờ mất rất nhiều máu, em biết rồi đấy, nhóm máu của cô ấy rất đặc biệt, trong bệnh viện hiện tại không có máu dự trữ, chỉ có em mới có thể cứu cô ấy được. “
Hạ Minh Nguyệt cắn chặt răng, lúc này cô ta mới cảm giác được cơn đau đớn trong lòng bàn tay, nhưng rất nhanh đã bị sự chua xót trong lòng chiếm cứ.
“Đình Phong, em cũng bị thương!” Lệ Đình Phong sao có thể làm vậy, sao lại để cô ta hiến máu cho người phụ nữ đê tiện Thẩm An Nhiên kia, anh biết rõ thể chất của cô ta đặc biệt mà, nếu rút máu một lần thì tương đương với việc mất nửa cái mạng?
Mỗi người đều sẽ có sự ích kỷ riêng cho mình dù ít dù nhiều, nhưng ích kỷ đến mức như Hạ Minh Nguyệt là chuyện rất hiếm thấy. Lúc này cô ta đã hoàn toàn quên mất trong bốn năm qua nếu không phải nhờ Thẩm An Nhiên hiến máu thì cô ta đã xuống mồ từ lâu.
Lệ Đình Phong: “Minh Nguyệt, anh biết chuyện này sẽ thiệt thòi cho em, chỉ cần em đồng ý cứu Thẩm An Nhiên, anh sẽ chấp nhận bất cứ điều kiện nào của em. “
Đôi mắt ảm đạm của Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên sáng ngời đây có lẽ là cơ hội của cô ta. Lệ Đình Phong luôn trốn tránh việc kết hôn với cô ta, nhưng nếu anh nói anh sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu của bản thân, vậy anh sẽ ly hôn với Thẩm An Nhiên!
“Anh thật sự bằng lòng làm theo tất cả điều kiện của em sao.”
“Đúng vậy”
Hạ Minh Nguyệt lúc này cũng bình tĩnh lại, nếu cô ta không cứu Thẩm An Nhiên thì khi Thẩm An Nhiên chết đi thì điều đó sẽ trở thành khoảng cách vĩnh viễn giữa cô ta và Lệ Đình Phong.
“Được, em đi qua đó ngay”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Minh Nguyệt giật giật hai chân mình.
Ngã xuống từ nơi cao như thể của cô ta cũng không còn nguyên vẹn, trên đùi có biết rất nhiều vết bầm tím, vô cùng đau.
Cô ta hét lên lầu: “Thím Vương, mang cho tôi một chiếc áo khoác xuống đây”
Thím Vương cầm áo khoác hỏi: “Cô Hạ, cô muốn ra ngoài à?” “
“Ừm, Thẩm An Nhiên sảy thai mất máu quá nhiều, Lệ Đình Phong gọi điện thoại cho tôi để tôi tới hiến máu.”
Thím Vương nhìn dáng vẻ bình thản của Hạ Minh Nguyệt thì có chút giật mình. Chuyện này không giống tác phong của Hạ Minh Nguyệt, dựa theo thái độ hận thù với Thẩm An Nhiên của cô ta thì sao lại tốt bụng đi hiến máu chứ?
Thím Vương cũng không hỏi nhiều, sau khi đưa áo khoác cho Hạ Minh Nguyệt thì nhìn vết thương trên đùi cô ta, hỏi một câu quan tâm cho có lệ: “Nhưng cô còn bị thương, không sao chứ. “