Cũng không phải Thẩm An Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Lê Đình Phong tức giận, chỉ là anh vẫn luôn làm người khác cảm thấy mình lạnh lùng, lúc tức giận cũng vậy. Trạng thái tức giận đến mịt mù khói lửa như hôm nay cô chưa từng tưởng tượng đến.
Tại sao Lê Đình Phong lại tức giận đến như vậy? Có phải vì ly hôn? Hay vì anh hiểu lầm rằng cô đã lừa dối mình giấu một ai đó trong nhà?
Lê Đình Phong không trả lời cô, anh dựa lưng vào ghế sô pha, hai mắt liếc nhìn Thẩm An Nhiên, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn giống như một con thỏ.
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện ly hôn?”
Từ thái độ vừa rồi của anh đối với cô và giọng điệu hiện tại, ai không biết đều tưởng chính cô là người lừa dối gia đình.
Thẩm An Nhiên cười nhẹ, cô che cổ ngồi dậy: “Lệ Đình Phong, không phải là anh vẫn luôn muốn ly hôn với tôi, muốn cũng Hạ Minh Nguyệt quan minh chính đại ở bên nhau sao? Bây giờ tôi tác hợp cho anh rồi sao biểu tình của anh lại giống như không đồng ý vậy?”
“Tôi hỏi cô sao lại ly hôn?” Lệ Đình Phong hỏi lại, ngữ khí thêm vài phần nghiêm trọng.
“Còn có thể làm sao? Tôi cảm thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, tôi không còn thích anh nữa, không muốn làm ngân hàng máu di động cho Hạ Minh Nguyệt nữa. Vậy đã đủ chưa?” Không biết có phải là vì vừa khóc không, đôi mắt Thẩm An Nhiên đỏ ngầu đến đáng sợ.
Cô không sợ mà nhìn chằm chằm Lệ Đình Phong, như muốn nhìn thấu da thịt của anh, để xem trái tim anh rốt cuộc được làm bằng cái gì? Tại sao cô nung suốt bốn năm mà vẫn không nung nóng được?
Thẩm An Nhiên tự giễu cười: “Nếu anh cho rằng những lý do này còn chưa đủ, vậy anh cứ nghĩ như những gì trong lòng anh nghĩ đi.”
Đầu óc Lê Đình Phong đầy những ý nghĩ bẩn thỉu, còn có thể như thế nào nữa? Đơn giản chính là hoài nghi Thẩm An Nhiên ngoại tình, bằng không tại sao bỗng nhiên không yêu mình nữa?
Mặc dù Thẩm An Nhiên đã phủ nhận tình cảm của mình, nhưng anh vẫn biết tình cảm của cô dành cho anh nhiều như thế nào, bây giờ cô nói rằng cô không còn cảm giác gì nữa. nhất thời Lê Đình Phong cảm thấy trống rỗng, như vừa đánh mất thứ gì đó.
Hai mắt Lệ Đình Phong ảm đạm, lửa giận vừa mới hạ xuống lại bùng phát lên, hai mắt anh đỏ hoe, sau đó kéo cổ áo Thẩm An Nhiên lên: “Thẩm An Nhiên, xem ra lúc tôi không ở nhà cô đã suy nghĩ rất nhiều. Ly hôn là giả, có người khác là thật, luật sư đến hôm nay có thể là một trong số họ. Cô cái loại gái điếm như cô, chỉ sợ một người không đủ thỏa mãn.”
Lệ Đình Phong kéo Thẩm An Nhiên lên rồi ném cô xuống mặt đất, từ trên cao nhìn chằm chằm lấy cô, đôi mắt tràn đầy sự vũ nhục.
Suýt chút nữa Thẩm An Nhiên đã phun ra cốc sữa vừa uống lúc sáng. Bụng cô quặn lên rất dữ dội, tính cách cô vốn ôn hòa, nhưng không phải là nhẫn nhục chịu đựng, bị những lời của Lệ Đình Phong làm cho tức giận đến lồng ngực quay cuồng, hơi thở như muốn đập vụn vỡ lồng ngực cô.
“Anh nói đúng, là tôi đã có người khác ở bên ngoài” Thẩm An Nhiên nghiến răng, châm chọc nói: “Sao? Anh chỉ cho phép mình ngoại tình, còn tôi thì không được sao?”
Lê Đình Phong cho cô một cái tát, không cho Thẩm An Nhiên bất kỳ phản ứng nào. Thẩm An Nhiên bị một cái tát trời giáng này đánh đến ù cả tai.
“Cô có gan thì nói lại lần nữa”
Một cái tát này của Lê Đình Phong thật sự làm Thẩm An Nhiên hoang mang lo sợ. Anh dùng toàn lực, tựa như muốn đánh nát những ảo tưởng của cô.
Thẩm An Nhiên lau vết máu ở khóe miệng, nhắm mắt lại, cô thật sự không muốn lãng phí phần đời còn lại của mình cho Lệ Đình Phong.
“Lệ Đình Phong, bốn năm là đã đủ dài. Tôi không còn bao nhiêu cái bốn năm để có thể tiêu hao ở bên anh nữa, tôi đợi không được.”
Những lời này của cô giống như một người sắp chết nói ra vậy, Lệ Đình Phong cũng không hiểu. Anh sững người một lúc, cay đắng nói: “Bị tôi đụng phải ý đồ muốn bay nhảy với đám đàn ông của cô sao? Thẩm An Nhiên, lúc trước là cô ép tôi cưới cô, bây giờ lại muốn ly hôn, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
Thẩm An Nhiên buồn cười: “Đừng lo lắng, khi ly hôn tôi sẽ phân chia tài sản cho anh, sẽ không để cho anh chịu thiệt đâu.”
Anh mà lại tiếc tài sản của cô sao? Lợi nhuận một ngày của tập đoàn Đại Phong không biết cao hơn công ty Mộc Nhiên bao nhiêu lần, cho dù Thẩm An Nhiên đem toàn bộ tài sản của nhà họ Thẩm chắp tay cho anh, dù liếc mắt một cái anh cũng không thèm.
Hơn nữa, từ trước đến nay những thứ anh muốn đều tự mạnh mẽ đoạt lấy, không cần người khác cho.
Lê Đình Phong chế nhạo, một lần nữa đè lên người Thẩm An Nhiên, xé quần áo trên người cô.
“Anh định làm gì?” Hành động như vậy không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra những gì.
Lê Đình Phong cúi đầu hôn lên cổ cô, ngậm lấy tóc, rồi sau đó cắn cô một ngụm, Thẩm An Nhiên hít sâu một hơi, đau đến sắp rơi nước mắt.
Cô giơ chân đá anh, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị anh mạnh mẽ đè xuống đất, Lệ Đình Phong mỉm cười trả lời cô: “Cô làm loạn như thế không phải là muốn tôi ở lại với cô sao?”
Thẩm An Nhiên phản kháng: “Ai làm loạn với anh, tôi kêu anh về là để nói chuyện ly hôn.”
Lê Đình Phong không thích cô nhắc đến từ” ly hôn”, cúi đầu chặn miệng cô lại.
Nước mắt Thẩm An Nhiên không ngừng rơi xuống, cô há miệng cắn Lê Đình Phong một cái, thoáng chốc trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Lê Đình Phong nhíu mày nhưng vẫn không buông tha.
Mùi máu trong miệng làm Thẩm An Nhiên cảm thấy buồn nôn, cô sợ chút nữa mình buồn nôn đến nôn ra máu.
Lê Đình Phong không để ý đến sự kỳ lạ của cô, trong đầu anh chỉ toàn là suy nghĩ Thẩm An Nhiên có người khác ở bên ngoài. Cả người anh điên cuồng như dã thú, muốn xé nát người phụ nữ chết tiệt này.
Anh chưa bao giờ tử tế với Thẩm An Nhiên, những giọt nước mắt của cô sẽ chỉ khơi dậy sự thù địch trong lòng anh nhiều hơn, giống như một con quỷ leo lên từ địa ngục.
Cô đã gầy hơn nửa tháng trước rất nhiều, eo cô nhỏ đến nỗi một vòng tay cũng có thể ôm hết, dường như sắp gãy tới nơi vậy. Thẩm An Nhiên là một người phụ nữ hoàn hảo. Dù chỉ còn vương trên cơ thể thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp lộng lẫy của cô.
Bụng Thẩm An Nhiên đã đau đến run rẩy, tựa vào vai Lệ Đình Phong vừa toát mồ hôi lạnh vừa họ khan.