Doãn Tư Thần gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, hoa ở các đồn điền này đều được dùng để chế tác ra nước hoa và tinh dầu. Khí hậu ở Hokkaido gần giống như vùng ôn đới, là tỉnh cực Bắc có nhiệt độ lạnh nhất Nhật Bản, hoa ở đây thường tươi khá lâu và tàn muộn, có thể đảm bảo được độ tinh khiết cùng mùi hương rất đậm."
Hiện tại Hề Hề mới nhớ ra là các ngành nghề lĩnh vực mà tập đoàn Doãn thị nhúng tay vào không chỉ có thời trang giày dép, vàng bạc đá quý, mà còn có cả một vị thế rất vững chắc trong thị trường về nước hoa.
Trong các loại nước hoa mà tập đoàn Doãn thị sản xuất, nổi tiếng nhất là nhóm sản phẩm Gold Collars, đây là chai nước hoa nhỏ xíu được thiết kế như một mề đay đeo cùng dây chuyền vàng. Chỉ một lọ bé tẹo mà đã có mức giá ngang cả ngàn vàng, dù có trả giá cao đến đâu vẫn không tìm được người bán.
Loại nước hoa này mỗi năm chỉ có năm mươi lọ được sản xuất, trên cơ bản là chưa kịp đăng bán thì đã bị đặt hàng sạch sẽ. Vậy nên mới nói là có tiền cũng không mua được, đa số tập đoàn Doãn thị đều dùng nước hoa này để làm quà tặng những người đối tác quan trọng nhất trong việc kinh doanh.
"Nếu em thích thì nói với tôi, sẽ để cho em một lọ." Doãn Tư Thần mỉm cười nhìn Hề Hề.
Cô khẽ lắc đầu: "Thôi khỏi, năm nào cũng cung không đủ cầu, tôi sao có thể đoạt đi cơ hội của người khác?"
"Vốn dĩ thuộc về em, người khác sẽ không thể đoạt được." Ánh mắt Doãn Tư Thần càng thêm thâm thúy.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đôi mắt Hề Hề hơi run rẩy, với tình trạng thả thính phóng điện tích cực liên tục của anh thì cô thật sự là chịu không nổi nữa rồi!
Đột nhiên có tiếng chuông nhà thờ du dương truyền đến từ một giáo đường ở xa xa, Hề Hề hiếu kỳ dẫm nhẹ lên chân ga hướng tới đó xem thử. Chiếc Land Rover ngừng ở ven đường, nhìn một cặp đôi cô dâu chú rể đang được người thân vây quanh, cha xứ đang giúp họ thực hiện lời hẹn ước và thề đọc.
Doãn Tư Thần bỗng dưng nắm lấy Hề Hề, anh hơi dùng sức nắm chặt các ngón tay của cô, thanh âm kiên định: "Trước đây đã không thể cho em một hôn lễ long trọng, thật xin lỗi. Hiện tại hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp, được không?"
Đáy lòng Hề Hề chấn động kinh hoàng! Anh đây.. là đang cầu hôn sao?
Nhưng cô còn chưa khôi phục ký ức, chưa chuẩn bị sẵn sàng, quan trọng nhất là anh còn.. chưa được gia đình cô cho phép!
Hề Hề vội vàng gục đầu xuống, né tránh không nhìn về phía Doãn Tư Thần.
"Hề Hề, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, cuộc đời rất ngắn, tôi không muốn tương lai sau này phải hối hận tiếc nuối bất kỳ điều gì." Thanh âm Doãn Tư Thần trầm thấp mang theo sự mê hoặc khiến trái tim Hề Hề đập liên hồi: "Em cũng đã thấy, đàn ông Doãn gia đều là những người kiêu ngạo cố chấp, hoặc là cả cuộc đời sẽ không động lòng trước ai, một khi đã rung động thì đó là đời đời kiếp kiếp khắc cốt ghi tâm. Ba của tôi là người như thế, và tôi cũng vậy. Ông ấy có thể vì chấp niệm trong lòng mình mà từ bỏ tất cả mọi người ở Doãn gia, tôi cũng sẽ như vậy. Tôi nguyện ý vì em mà từ bỏ mọi thứ, Hề Hề, đây không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là lời thực tâm từ đáy lòng của tôi."
Hàng mi của Hề Hề trở nên run rẩy kịch liệt!
"Thỏa thuận của tôi và Inagawa đã ổn, loại độc dược ba năm trước thiếu chút nữa đã giết chết em đã có thuốc giải. Thành phần của dược vật và dược tề đều được gửi đến Vân gia, chỉ cần em gật đầu, chỉ cần em đồng ý, em sẽ có thể khôi phục lại ký ức, hơn nữa những chuyện xảy ra trong ba năm qua thì em vẫn có thể ghi nhớ rõ ràng. Hề Hề, nếu sau khi khôi phục ký ức, em vẫn không thể yêu tôi, tôi.. tôi sẽ.."
Doãn Tư Thần nói đến đây thì nghẹn lời, không thể nói tiếp được nữa!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Anh có thể cam tâm buông tay để cô rời khỏi sao?
Không, anh không làm được! Hoàn toàn không được!
Để cô rời xa anh thì không khác nào anh tự lấy dao đâm vào tim mình!
Doãn Tư Thần lập tức kéo Hề Hề ngả vào người anh, ôm chặt lấy cô, một người điềm tĩnh như anh nhưng giờ phút này lại nói năng vô cùng lộn xộn kích động: "Không! Tôi sẽ không để em đi đâu hết! Không dễ dàng gì mới tìm được em, tôi nhất định không buông tay! Cố Hề Hề, em nghe đây, cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay! Dù có phải trói buộc em ở bên cạnh thì em cũng đừng mơ tưởng việc thoát khỏi tôi!"
Nghe lời khí phách bá đạo này mà Hề Hề thiếu chút nữa bật cười.
"Cố Hề Hề, sau khi về nước thì chúng ta sẽ kết hôn! Em không được cự tuyệt! Không được!" Doãn Tư Thần lấy tay của Hề Hề đè lên lồng ngực của anh: "Em có nghe không? Em vẫn ở đây, chưa bao giờ rời khỏi nơi này! Trái tim của tôi vì em mà đập!"
Hề Hề cảm nhận được trái tim Doãn Tư Thần đang đập rất nhanh thì đáy lòng cô trở nên tê dại như có một luồng điện chạy dọc khắp toàn thân. Nơi chóp mũi của cô chỉ toàn là hơi thở ấm áp nam tính của anh, khiến tim của cô cũng vô thức đập loạn nhịp.
Vốn dĩ cô sợ dù chưa đợi ký ức khôi phục, cô đã sớm rung động trước anh?
Mặc dù cô không thể nhớ bất kỳ việc gì trong quá khứ, nhưng cả thân thể của cô đều tựa như luôn phản ứng với anh, giống như một bản năng sẵn có. Mỗi lần anh đến gần thì cô không biết tại sao mình đều đỏ mặt tía tai, tim luôn đập rộn ràng.
Doãn Tư Thần nói rất nhiều, nhưng Hề Hề vẫn yên lặng không đáp lại khiến anh tức khắc hoảng hốt.
Anh định lên tiếng muốn chứng minh quyết tâm của mình thì Hề Hề bỗng nhiên dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: "Không phải tôi đã nói là tôi muốn khôi phục ký ức rồi sao? Nếu chúng ta yêu nhau thì sẽ không có ai có thể chia rẽ được chúng ta!"
Nhưng nếu như cô và anh không phải thật sự yêu nhau, vậy cô nên làm như thế nào?
Rốt cuộc thì chính bản thân cô đã vô thức động tâm trước anh mà không hay biết!
Đáy mắt Doãn Tư Thần run lên, anh mừng rỡ như điên, dịu dàng cẩn thận nâng cằm Hề Hề lên, đôi môi run rẩy chạm vào cánh môi của Hề Hề, một nụ hôn ôn nhu mang theo sự kính trọng nâng niu, sạch sẽ thuần túy không nhiễm dục vọng.
Hôn lễ trong giáo đường đã kết thúc, cô dâu chú rể hạnh phúc bước ra ngoài trong sự chúc phúc của mọi người.
Hề Hề mỉm cười nhìn cặp vợ chồng mới cưới kia mà trong lòng thầm cầu chúc cho họ bạch đầu giai lão, nhìn họ không giống người địa phương ở đây mà trông như khách du lịch thì đúng hơn, trong các vị khách cũng có vài người hình như nói tiếng Quảng Đông.
Hề Hề không dừng lại quá lâu, cô đã nổ máy rời khỏi.
Chiếc Land Rover vừa di chuyển thì một đoàn xe phía sau đã tiến theo, đây là đội ngũ vệ sĩ luôn túc trực bên cạnh Doãn Tư Thần. Nếu Hề Hề lái xe nhanh thì họ sẽ đi nhanh, Hề Hề lái xe chậm thì họ sẽ đi chậm.
Hai bên đường là những đồn điền hoa trải dài cả ngàn héc-ta, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, cảnh đẹp thật không sao tả xiết!
Ngay lúc này chuông điện vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, Hề Hề lấy di động ra xem thì tên người gọi đã khiến đồng tử của cô co rụt lại trong nháy mắt.
"Để tôi lái xe." Doãn Tư Thần nhìn lướt qua tên người gọi trên di động của Hề Hề thì liền nói: "Em cứ nghe điện thoại đi."
Hề Hề không cự tuyệt, cô dừng xe và đổi chỗ với Doãn Tư Thần, vừa bắt máy thì nhẹ giọng hỏi: "Mẹ?"
Là Vân phu nhân gọi đến, Hề Hề quả thật rất áy náy với bà, bởi vì lần này cô đến Nhật Bản nhưng lại không nói gì với bà, chỉ nói với Vân lão phu nhân.
"Con bé này, có phải nếu mẹ không gọi thì con sẽ không chịu gọi cho mẹ luôn đúng không?" Giọng nói Vân phu nhân thoáng mệt mỏi: "Tranh thủ mẹ không có ở nhà thì đã định làm loạn rồi?"
"Mẹ.." Hề Hề muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì.
"Được rồi, không cần giải thích. Me tin tưởng con, con là đứa con ngoan biết chừng mực." Vân phu nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mẹ biết người của Doãn gia ở Nhật Bản đã tìm được giải dược, các thành phần của dược vật đã được phân tích xong, hoàn toàn vô hại đối với cơ thể người. Chỉ là, con gái, con chắc chắn mình muốn tìm lại ký ức trước đây sao?"
Hề Hề cắn môi trả lời: "Mẹ, con xin lỗi. Con biết mẹ muốn con lấy anh Tử Hân, nhưng con đối với anh ấy trước giờ đều không phải loại tình cảm nam nữ. Con cũng biết nếu con không gả cho Mặc gia thì sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho nhà mình. Nhưng, không yêu chính là không yêu, không cần bất kỳ lý do nào."
Doãn Tư Thần đang ngồi ở ghế lái nghe được lời này thì đáy lòng anh như nở hoa.
"Thôi được, mẹ chỉ cầu mong con cả đời bình an, mọi chuyện khác mẹ sẽ không hỏi đến." Vân phu nhân thầm than một tiếng: "Vậy Hề Hề, con biết lần này mẹ ra ngoài vì chuyện gì không?"
Hề Hề không đáp.
"Là đi thăm mẹ nuôi của con." Vân phu nhân nhẹ nhàng nói: "Tình trạng của Giản Tiếu ba năm nay không được tốt. Tuy sức khoẻ bà ấy không có vấn đề gì, nhưng tinh thần lại rất kém và u buồn. Năm đó mẹ đã hứa với con sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy, mẹ rất cảm kích vì bà ấy đã chăm sóc và nuôi nấng con trưởng thành, nhưng không ngờ chuyện lại như vậy."
Mẹ nuôi? Giản Tiếu?
Hề Hề tức khắc thấy đầu cô rất đau.. vì cái gì mà một chút ký ức đều không có?
Nếu cô còn một người mẹ khác, vì sao cô lại có thể quên mất?
Vậy nên quyết tâm khôi phục ký ức của Hề Hề càng thêm kiên định.
"Ai da, con xem đầu óc của mẹ này.. Con chỉ mới quyết định khôi phục lại ký ức thôi, vẫn chưa thể nhớ ra những việc này được! Mẹ chỉ muốn nói để con biết mà đừng lo lắng, mọi việc trong nhà mẹ sẽ lo hết! Đúng rồi, tầm một tháng nữa là sinh nhật của con rồi, sớm trở về một chút. Sinh nhật lần này sẽ có rất nhiều người bên Mặc gia đến, con phải cố gắng xử lý tốt mọi chuyện, đừng để người ta chê cười Vân gia chúng ta." Vân phu nhân tiếp tục nói: "Nhớ dẫn hai đứa cháu ngoại của mẹ về luôn, tuy mẹ không hy vọng con trở lại Doãn gia, nhưng dù sao đứa bé kia nó vẫn là cốt nhục của con."
Vân phu nhân tỉ tê nói rất nhiều điều, Hề Hề nghe mà hốc mắt cô đỏ ửng, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ rồi gật đầu.
Doãn Tư Thần chờ cô cúp điện thoại, sau đó khoé mắt hẹp dài yên lặng nhìn cô chừng mười giây đồng hồ.
Hề Hề nắm chặt di động trong tay, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: "Chừng nào thì tiến trình trị liệu của tôi mới bắt đầu?"
Doãn Tư Thần đạp phanh lại, ô tô lập tức dừng ở ven đường, anh quay đầu nhìn Hề Hề: "Thật sự đã sẵn sàng?"
Hề Hề gật đầu thật mạnh: "Nếu đã quyết định thì nên tiến hành sớm chứ không thể chần chừ! Tôi muốn khôi phục toàn bộ ký ức! Cũng sẽ chấp nhận gánh vác những trách nhiệm từng thuộc về mình!"
Doãn Tư Thần nở nụ cười hài lòng, chuột đồng nhỏ của anh quả là ngày càng dũng cảm.
"Được, là ba ngày sau ở thành phố Osaka. Tôi đã an bài đội ngũ bác sĩ giỏi nhất chuẩn bị mọi thứ, vì để đảm bảo an toàn nên tôi đã mời viện nghiên cứu của Vân gia đến tham dự cuộc trị liệu." Thanh âm Doãn Tư Thần kích động, thoáng nghẹn ngào: "Hề Hề, hãy mau trở về đi!"
Hề Hề ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần, đây là lần đầu tiên cô không trốn tránh anh, ngược lại rất trịnh trọng gật đầu.
"Nhưng anh đến Nhật Bản không phải để công tác sao? Vậy có làm trễ việc của anh không?" Hề Hề nhịn không được hỏi tiếp.
"Chuyện của em chính là công việc của tôi!" Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười: "Không phải chúng ta đang sắp hoàn thành công việc sao?"
Hề Hề bật cười, cô không nói gì nữa.
Hai người họ không mất nhiều thời gian, ngay sau đó đã quyết định đến thành phố Osaka. Đây là thành phố kinh tế lớn thứ hai của Nhật Bản, quả nhiên sầm uất náo nhiệt. Trên từng nẻo đường đều đông nghẹt khách du lịch, tưởng như đây là nơi giao hòa giữa thế giới giả tưởng và hiện thực.
Hề Hề khó mà diễn tả tâm tình của mình lúc này, quả thật vô cùng phức tạp.
Vừa đến Osaka thì Tiểu A đã đưa di động cho Doãn Tư Thần: "Chủ tịch, là điện thoại của bá tước Phillips."