Hạ Minh Nguyệt giật mình đến ngây ngẩn cả người, cô ta không nghĩ tới Thẩm An Nhiên có thể trực tiếp hất đổ một bàn thức ăn ngay trước mặt bọn họ như thế.
Hơn nữa động tác nhanh gọn tới nỗi đôi đũa trong tay cô cũng chưa kịp bỏ xuống, lúng túng nắm lấy, bỏ xuống không được mà cầm cũng không xong. “Cô hất đổ như vậy rất lãng phí.”
Thẩm An Nhiên cười cười: “Lãng phí thì sao, đợi lát nữa tôi liền đem những thứ đồ này bỏ vào thùng rác ở dưới lầu cho đám chó hoang ăn, cho chúng ăn Xong chúng còn biết vẫy đuôi với tôi.
Sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt hơi trầm xuống, câu này của Thẩm An Nhiên chẳng phải là nói cô ta còn không bằng chó hay sao?
Lệ Đình Phong đứng dậy giữ cổ tay của Thẩm An Nhiên: “Em cố ý à?”
Trong con người của Thẩm An Nhiên hiện lên ánh sáng lạnh, quay mặt sang chỗ khác vừa vặn đối diện với bộ mặt có chút hả hê của Hạ Minh Nguyệt: “Em rõ ràng là có ý tốt, nếu cô Hạ đã nói không hợp khẩu vị của cô ấy, vậy em hất đổ là đúng rồi. Em thấy sở thích của anh được cô Hạ ghi nhớ rất rõ ràng, sau này để cô ấy nấu cơm vậy.”
Những lời cô nói là thật lòng, cũng là ý kiến từ tận đáy lòng muốn nói với Lệ Đình Phong, để sau này ai cũng không cần nể mặt ai, cơm này ai thích nấu thì nấu.
Lê Đình Phong đứng rất gần, Thẩm An Nhiên liền ngửi thấy hương thơm Cổ Long thanh nhã trên người anh, trước đây cô thích nhất là mùi nước hoa này, thậm chí còn len lén mua sau đó xịt khắp phòng, tự mình lừa mình là Lê Đình Phong về nhà.
Kết hôn bốn năm, phần lớn thời gian của cô đều dùng để chờ Lệ Đình Phong, muốn đợi một người không bao giờ quay trở lại, chỉ có thể ngu ngốc dùng một lọ nước hoa để an ủi.
Mà bây giờ, mùi nước hoa này cô đã ngửi quá nhiều rồi, chỉ cảm thấy càng ngày càng ghê tởm, còn hội hơn cả phân heo.
“Hơn nữa chẳng phải hai ngày trước anh đã nói là cô Hạ dọn tới đây là vì chăm sóc cho tôi sao? Cơ thể tôi không tốt, thực sự không chịu nổi mùi dầu mỡ đâu.”
Thẩm An Nhiên đưa ánh mắt nhìn sang gương mặt trắng bệch của Hạ Minh Nguyệt, học theo nụ cười như bà chủ ở trên ti vi. Nụ cười thanh nhã khéo léo, ôn nhu săn sóc, lương thiện hiền lành, người giúp việc nịnh nọt đứng ở cửa không dám làm gì.
Hạ Minh Nguyệt cắn răng, cô ta chỉ nói ngoài miệng khách khí vậy thôi chứ không hề muốn chăm sóc cô.
Trong lòng oán giận, trên mặt lại tủi thân nhìn Lê Đình Phong: “Đình Phong, cô Thẩm không phải cố ý đâu, chỉ là cô ấy không biết sở thích của anh, huống hồ cô ấy còn là cô chủ được nuông chiều, sau này cứ để em làm đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!