Ánh mắt Mộc Nhược Na tràn ngập mong chờ nhìn Hề Hề: "Anh ta có tới hay không?"
"Ừ, lát nữa anh ấy sẽ đến." Hề Hề gật gật đầu, sau đó nói thêm: "Nhược Na, không biết sao tôi lại thấy mấy món đồ chơi này không đơn giản như vậy?"
Mộc Nhược Na khoanh tay lại: "Đương nhiên không đơn giản, tuy rằng khá cũ nhưng đây không phải đồ chơi được sản xuất trong nước. Tất cả đều là của một công ty ở Châu Âu làm ra, tính ra cũng mấy thập niên trước rồi."
"Nani?" Hề Hề nhịn không được thốt lên một từ Nhật ngữ quen thuộc.
(*) Nani 何 (なに): Nghĩa là "Cái gì"
"Nếu tôi đoán không lầm, thì là của một công ty chuyên sản xuất đồ chơi rất nổi tiếng ở Đức." Đôi mắt quyến rũ sắc bén của Mộc Nhược Na hơi híp lại, lời nói có vẻ thẫn thờ một chút: "Những món này vốn dĩ không có tại Trung Quốc."
Mộc Nhược Na từng là phó tổng giám đốc tập đoàn Ody, bản thân rất thích thú với những món đồ tiêu khiển hạng sang, nên vô cùng quen thuộc với những sản phẩm danh tiếng trên thế giới. Cô có thể nhận ra nguồn gốc những món đồ chơi này thì vẫn không phải điều gì lạ lùng.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Điều kỳ quái là tại sao Doãn Hạo lại gửi những món đồ này cho Hề Hề? Dụng ý của ông là gì?
Doãn Tư Thần không quá gấp rút đến đây, tầm một tiếng sau anh mới bước đến, thái độ không có vẻ gì vội vàng. Lúc anh nhìn thấy thùng hàng đầy ắp đồ chơi thì hơi run rẩy một chút.
Thấy Doãn Tư Thần đến thì Hề Hề âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô trịnh trọng nói: "Đây là do chú Doãn gửi đến, tôi lại không phải con nít nữa, mấy món này phải giao cho anh xử lý vậy."
Doãn Tư Thần tùy ý cầm lên một món đồ, khoé mắt hẹp dài liễm diễm toát lên sự lạnh lẽo khó hiểu, dường như anh đã hiểu ý của ba mình, thanh âm trầm thấp chậm rãi lên tiếng: "Những món đồ này hẳn là đồ chơi của ông ấy khi còn nhỏ, đến bây giờ trông vẫn nguyên vẹn, công nghệ của nước Đức quả nhiên là tốt nhất thế giới."
Bỗng nhiên chân mày xinh đẹp của Mộc Nhược Na hơi nhảy nhảy lên, lập tức nói: "Hai người nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài!"
"Không sao, cũng không phải bí mật gì ghê gớm, Nhược Na, nếu cô muốn có thể ở lại. Dù sao vẫn cảm ơn cô mấy năm qua đã chăm sóc Hề Hề." Đôi mắt Doãn Tư Thần lướt nhìn qua Mộc Nhược Na, tiếp tục nói: "Yên tâm, người cô không muốn gặp sẽ không dễ dàng đến quấy rầy cô."
Mộc Nhược Na liền hiểu ý, khoan thai khoanh cánh tay lại, nói: "Vậy cảm ơn Doãn thiếu gia đã ra tay giúp đỡ."
Doãn Tư Thần rũ mắt, khoé miệng nở nụ cười nhạt: "Không có gì."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hề Hề hiển nhiên không có tâm trí nghe hai người nói chuyện bí hiểm, nhịn không được tò mò lại hỏi: "Nếu đây đều là đồ chơi của chú Doãn khi còn nhỏ, vậy sao lại gửi cho tôi?"
"Có lẽ là muốn em đem đến Doãn gia dùm ông ấy." Doãn Tư Thần trả lời, gương mặt bình thản.
"Nhưng sao lại là tôi?" Hề Hề khó hiểu: "Sao không gửi thẳng đến công ty của anh?"
Mộc Nhược Na bị sự ngốc nghếch của Hề Hề làm cho chán nản, cô chẳng buồn nhìn đến cô bạn của mình nữa.
Bất quá với Doãn Tư Thần thì đây lại là nét đáng yêu của chuột đồng nhỏ, anh tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Những món đồ chơi này có hai ý nghĩa. Đầu tiên, ông ấy thừa nhận Ngự Hàm là cháu nội của mình, cho nên muốn đem những món đồ chơi này tặng cho cháu trai. Em là mẹ của thằng bé, trao cho em để gửi tặng thằng bé, chính là tán thành em là con dâu của ông ấy. Mặc dù ông ấy đã rời khỏi Doãn gia, nhưng ông ấy vĩnh viễn là ba của tôi."
Hề Hề vẫn ngây ngốc.
"Ý nghĩa thứ hai là hướng về lão phu nhân. Những món đồ chơi này là ký ức tuổi thơ của ông, những hồi ức đó còn là tình mẫu tử giữa ba tôi và bà nội. Ông đem trả lại là để nói với bà nội rằng ông luôn nhớ rõ mình là con trai của bà, nhưng mặt khác, cũng có nghĩa ông không còn là một đứa trẻ, tương lai của ông sẽ không có bất kỳ ai được phép can thiệp định đoạt."
"Có lẽ còn một ý nghĩa khác, ông sẽ không tái hôn, cũng không còn đứa con nào khác. Ba đời Doãn gia đến nay đều đơn truyền, độc nhất một người con, hẳn là nên tận lực để ở đời thứ tư này con đàn cháu đống." Doãn Tư Thần nói xong, ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn Hề Hề một cái.
Hai má Hề Hề tức khắc đỏ bừng, lời này của anh dĩ nhiên cô nghe hiểu được!
Chỉ là mấy món đồ chơi thôi mà, làm gì nhiều ý nghĩa đến vậy?
Con đàn cháu đống, chẳng phải nói cô sinh thêm mấy đứa con nữa sao?
Có mệt hay không chứ?
Hề Hề tự trấn tĩnh, buộc bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, lập tức nói: "Nếu ý tứ của chú Doãn là muốn gửi những món này đến Doãn gia, vậy làm phiền anh mang về đi?"
Doãn Tư Thần nghĩ ngợi một chút, gật gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nói với bọn nhỏ là em gửi tặng."
Hề Hề định cự tuyệt chỉnh lại lời nói của Doãn Tư Thần, thì anh đột nhiên ra vẻ như nhớ tới chuyện gì rất quan trọng, liền lên tiếng: "À đúng rồi, Ngự Hàm và Cố Miểu đã đưa hai thiệp mời cho em đúng không? Thiệp còn lại thì em có thể tặng cho ai cũng được. Còn nữa, lễ phục em đã chuẩn bị chưa? Dịp quan trọng như vậy thì ít nhất phải có ba bộ lễ phục phòng hờ. Nếu chưa thì có thể nói tôi, ở nhà còn rất nhiều quần áo mà em chưa từng dùng đến."
Lời cự tuyệt của Hề Hề chưa kịp nói ra thì đã bị đối phương đổi hết các đề tài liên quan: "À, tôi sẽ chuẩn bị một thiệp mời cho Nhược Na, ngày mai rất quan trọng, là cơ hội để hai người mở rộng quan hệ trong giới thượng lưu. Nếu mọi việc thuận lợi thì công ty Danny sẽ dựa vào đó mà hoạt động suôn sẻ và dễ dàng tạo được danh tiếng. Còn lễ phục thì em không cần lo lắng, tôi và Nhược Na đã chuẩn bị cho em. Nhược Na và tôi đều có kinh nghiệm tham dự yến tiệc, chút việc nhỏ này không thành vấn đề."
Mộc Nhược Na nãy giờ đứng một bên lắng nghe, đôi mắt cười như không cười mà nhìn Doãn Tư Thần.
Ba năm trước đây anh đã dùng chiêu này để làm đầu óc Hề Hề choáng váng, mỗi lần định từ chối đều phải câm nín, hiện tại lại chơi trò cũ, lần nào cũng hiệu quả hết nha!
Doãn Tư Thần quả thật rất bận rộn, dù anh chỉ ước bản thân có thêm một giây một khắc để ở bên cạnh Hề Hề, nhưng bây giờ anh không thể không rời khỏi để tiếp tục công việc.
Nói xong vài câu thì Doãn Tư Thần đã gọi trợ lý đến mang kiện hàng đi đem đến cho Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu. Anh dặn dò một hai câu rồi nhanh chóng rời đi.
Tiễn Doãn Tư Thần ra về, Hề Hề chống cằm suy tư: "Nhược Na, cậu nghĩ chúng ta có thuận lợi không?"
"Hy vọng vậy." Mộc Nhược Na như đang ngẫm nghĩ điều gì, nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Thần rời khỏi: "Mong là không có vấn đề gì."
Đôi khi nguyện vọng tốt đẹp là một chuyện, mà hiện thực tàn khốc là chuyện khác.
Cùng lúc với sự tất bật chuẩn bị của Mộc Nhược Na và Hề Hề cho yến tiệc ngày mai, thì cũng có một người khác đang rạo rực vì buổi tiệc.
Tưởng Huy Âm đã đem khoản tiền dành dụm suốt ba năm qua mà đứt ruột đi mua bộ lễ phục của thương hiệu Chanel. Ở hoàn cảnh như bữa tiệc ngày mai thì ánh mắt của khách khứa sẽ như hỏa nhãn kim tinh soi từng chi tiết, từ quần áo, đôi giày, trang sức, túi xách đều sẽ được bị đánh giá.
Tưởng Huy Âm khác với Hề Hề, số tiền trong tay cô ta đã sớm tiêu tan vì việc phẫu thuật thẩm mỹ, bộ trang phục này là cô ta phải hành nghề buôn phấn bán hương kèm với việc dùng thể xác trao đổi mà có được.
Còn Hề Hề trong tay tuy không phải có quá nhiều tiền, nhưng cũng thong thả về tài chính. Hơn nữa tiền lương cô nhận được từ vị trí biên phiên dịch hai năm qua không hề thấp, chưa nói tới là cả một tài khoản ngân hàng thần bí kếch xù kia. Vậy nên việc chuẩn bị lễ phục không phải chuyện khó với cô, vả lại còn có Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên ở đây, hai người họ sao có thể để Hề Hề thiệt thòi?
Không đợi Hề Hề lên tiếng thì Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đều chuẩn bị sẵn vài bộ lễ phục để cô cân nhắc chọn lựa. Bất quá thì Doãn Tư Thần sau khi trở về đại trạch cũng sai người đưa vài bộ lễ phục qua cho cô, kèm theo là các món trang sức, giày, túi xách cùng phong cách.
So sánh với sự sủng ái mọi người dành cho Hề Hề thì Tưởng Huy Âm thật sự quá thảm!
Vét đến đồng xu cuối cùng gửi trong ngân hàng thì chỉ vừa đủ mua một bộ lễ phục trong bộ sưu tập năm ngoái của Chanel, còn trang sức gì gì đó, cô ta có thể lựa chọn sao? Rốt cuộc vẫn phải mang những trang sức hàng cũ mua lại, khó mà làm người ta thèm nhìn đến.. Cũng may, phần lớn thời gian yến tiệc diễn ra vào buổi tối, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không ai để ý.
Tuy lần này Tưởng Huy Âm không dụ dỗ được Hề Hề, nhưng lại nhờ vào dung mạo từa tựa Hề Hề mà mồi chài được một tay thương nhân khách mời của bữa tiệc, lấy thân phận bạn gái của thương nhân này mà tham dự yến hội.
Tên thương nhân này khá keo kiệt, không thèm đoái hoài việc bỏ tiền mua lễ phục cho bạn gái, nên Tưởng Huy Âm chỉ có thể cắn răng tự chuẩn bị, dù sao mục đích là lẻn vào Doãn gia, sau đó bổn cũ soạn lại ép Tưởng Dật Hải phát sinh quan hệ với cô ta!
Lúc đó dưới con mắt của nhiều người như vậy, Tưởng gia sao có thể chối bỏ trách nhiệm?
Hừ, cô ta tuyệt đối không bỏ qua những kẻ đã từng tổn thương mình!
Chỉ cần trở thành Tưởng gia thiếu phu nhân, cô ta sẽ trừng trị hết tất thảy!
Tất cả mọi người đều khẩn trương cho lễ đại thọ ngày mai..
* * *
Tại đại trạch Doãn gia.
Quả nhiên Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu vừa nhìn thấy mấy món đồ chơi thì hốc mắt liền rưng rưng hoe hoe đỏ, bởi vì trợ lý của daddy mang đến nói là thiếu phu nhân gửi tặng cho hai vị tiểu thiếu gia, là đồ chơi khi còn nhỏ của ông nội. Đây là sự truyền thừa của ý chí, của gia tộc và huyết mạch!
Bất quá, Hề Hề không hay biết tâm tình xúc động của hai bánh bao nhỏ, vì lúc này cô đang sốt ruột lo lắng, chính là do buổi tối đã xảy ra một chuyện lớn!
"Cái gì? Số liệu ở phòng thí nghiệm bị trộm?" Vừa nghe tin này thì Hề Hề và Mộc Nhược Na lập tức trợn tròn mắt, thiếu chút nữa muốn giết người. Để có được những số liệu đó thì cả hai người họ và bao nhiêu nhân viên đã phải làm việc quần quật nhiều ngày không nghỉ ngơi, vậy mà ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện thế này!
Hề Hề nhanh chóng bỏ qua bộ lễ phục đang ướm thử, cô vội vàng thay đồ lật đật chạy đến phòng thí nghiệm, cô phải tận mắt kiểm tra chính xác mức độ tổn thất. Hiện tại vẫn đang trong thời gian nghiên cứu nên chưa có số liệu cuối cùng, nhưng nếu thông tin này bị tiết lộ thì sẽ bất lợi cho công ty Danny và cả các nghiên cứu viên.
Vì để hỗ trợ cho công ty nên Hề Hề đã năn nỉ gia đình cho phép cô chọn ra hai người ưu tú nhất ở viện nghiên cứu của Vân gia đến đây. Nếu số liệu bị mất đi, ảnh hưởng không chỉ là công ty Danny, mà còn liên lụy đến viện nghiên cứu của Vân gia.
Khỉ thật, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới!
Ông trời thật đang tính toán gì đây?