Mộc Nhược Na cười hì hì nói lảng sang đề tài khác, Hề Hề vội vàng xoa sữa dưỡng ẩm cho hai bánh bao nhỏ, nên căn bản không để tâm xem Mộc Nhược Na đang nói thật hay nói dối.
Cho đến khi Mộc Nhược Na mở vali đồ ra thì Hề Hề mới ngạc nhiên, lập tức nói: "Nhược Na, hai đứa nhóc còn rất nhỏ, dùng không nhiều đồ đâu, cậu làm gì mà mua đồ mắc tiền vậy?"
Có thể không mắc tiền sao? Cả ba bốn cái vali to đùng đều không có lấy một món đồ rẻ tiền, nhiều thứ trong số đó là các bộ trang phục thủ công được đặt may rất công phu.
Từ hai năm trước lúc gặp lại Hề Hề ở nước Anh thì Mộc Nhược Na đã liên tục bịa ra một loạt lý do ngẫu nhiên trên đời, riết rồi nói dối chính là một kỹ năng được cô luyện tập nhuần nhuyễn.
"Cậu đừng hiểu lầm, mấy bộ đồ này là do một người bạn của tôi có con cũng trạc tuổi mấy đứa nhóc này, quần áo nhiều quá bận không hết nên bán rẻ lại cho tôi, chứ làm sao mới đi có một chút mà tôi mua hết nhiêu đây được! Nãy tôi chưa kịp nói là sợ cậu suy nghĩ nhiều thôi." Tròng mắt Mộc Nhược Na đảo một vòng, hướng về phía Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, cố tình nhướng nhướng lông mày ra hiệu: "Hai đứa nói xem, mấy bộ này có đẹp không hả hai con trai ngoan!"
Rõ ràng là quần áo của mình mà, lại nói là đồ cũ của người ta!
Tâm tình không vui nha!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Bất quá, được ở chung với mommy thì không sao, đồ cũ thì là đồ cũ!
"Dạ phải~!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thanh đáp, miệng cười tủm tỉm.
"Hì hì, hai cục cưng thật ngoan!" Mộc Nhược Na thấy hai nhóc bảo bối biết điều như vậy nên cực kỳ hài lòng.
Xoa sữa dưỡng ẩm xong xuôi thì hai bánh bao vui vẻ tung tăng chạy đến vali để chọn quần áo.
"Từ từ, khoan đã, đừng để bị cảm!" Hề Hề thấy hai cậu nhóc chạy vội vàng đến mức tuột cả khăn tắm ra, cứ vậy mà trần như nhộng chạy bon bon giữa nhà, nhịn không được mà lải nhải: "Từng đứa một thôi!"
Mộc Nhược Na đứng khoanh tay tại chỗ xem một màn này, cô không có ý định lại giúp Hề Hề trông chừng hai bánh bao nhỏ, mà ngược lại âm thầm gật đầu hài lòng.
Mặc dù Hề Hề chỉ mới gặp hai bánh bao nhỏ ngày hôm nay mà thôi, còn bị hai cậu nhóc xoay như chong chóng, luống cuống tay chân, nhưng bản năng làm mẹ của cô vẫn thể hiện rất tự nhiên.
Lần này có sự trợ giúp của hai đại thần nhí này, nói không chừng Hề Hề thật sự có thể mau chóng trở về nước.
Doãn Ngự Hàm cong cong cánh tay lên, cố gồng cho được con chuột bé tí, làm bộ dáng đại lực sĩ và nói: "Thân thể của con rất khoẻ mạnh, trước giờ chưa từng bị bệnh, daddy nói con được thừa hưởng gien của mommy, mommy khoẻ mạnh nên con cũng khoẻ mạnh, Ngự Hàm yêu mommy nhất!"
Nói xong câu đó, Doãn Ngự Hàm chồm tới hôn cái bẹp trên má Hề Hề.
Cố Miểu thấy vậy cũng không cam lòng yếu thế, cậu nhóc nhào tới hôn bẹp một cái bên má còn lại của Hề Hề: "Mommy, con cũng yêu mommy nhất!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hề Hề được hai bánh bao nhỏ hôn, đáy lòng như nở hoa.
Ôi trời, làm sao đây? Cô thật sự không muốn trả hai đứa bé này cho ba mẹ của chúng chút nào?
Cố Miểu được Hề Hề mặc quần áo xong trước, nhìn gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm khiến Hề Hề nhịn không được, liền hôn một cái: "Cố Miểu đẹp trai lắm!"
Cố Miểu tức khắc nở nụ cười tươi rói!
Được mommy khen, còn được hôn nữa! Thật là thích mà!
Thấy Hề Hề chủ động hôn Cố Miểu, Doãn Ngự Hàm ủ rũ phân bì, quần áo còn chưa mặc xong thì cậu nhóc đã chồm tới, đưa cái má bụ bẫm về hướng của cô.
"Ngự Hàm cũng muốn được hôn!" Doãn Ngự Hàm tủi thân nhìn Hề Hề: "Lúc nãy mommy chỉ mới hôn anh hai thôi!"
Hề Hề dở khóc dở cười, lập tức hôn lên má Doãn Ngự Hàm một cái, lúc này cậu nhóc mới hớn hở để Hề Hề mặc quần áo cho mình.
Đến khi quần áo đã mặc xong chỉnh tề, Doãn Ngự Hàm vẫn đưa mắt nhìn Hề Hề, vẻ mặt trông đợi.
Hề Hề nhất thời khó hiểu, không phải đòi hôn thì đã hôn rồi sao?
Cố Miểu ở bên cạnh bụm miệng cười, nói: "Mommy còn chưa có khen Ngự Hàm đẹp trai đó!"
Doãn Ngự Hàm ủy khuất gật gật đầu, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt nhìn Hề Hề, vẻ mặt này đúng là khiến Hề Hề và Mộc Nhược Na phải mềm lòng mà.
Mộc Nhược Na tỏ vẻ bó tay, chịu không nổi với bánh bao tinh linh này, mới nhiêu đây tuổi đã biết lợi dụng nhan sắc rồi, không biết khi lớn lên còn phúc hắc cỡ nào nữa! Thử hỏi các cô gái có ai có thể chịu nổi sự dụ hoặc này không?
Hề Hề lấy tay bẹo má phúng phíng của Doãn Ngự Hàm, cười tủm tỉm nói: "Ngự Hàm đẹp trai lắm, sau này sẽ có rất nhiều cô gái thích con!"
Doãn Ngự Hàm lúc này mới chịu thỏa mãn, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Đó là dĩ nhiên, nhưng Ngự Hàm không thích mấy cô bé ở nhà trẻ đâu, để bọn họ thích anh hai được rồi, con chỉ thích mommy thôi! Sau này mommy làm bạn gái của Ngự Hàm nha!"
Cố Miểu ở bên cạnh lại bụm miệng, cười hắc hắc: "Daddy sẽ cho em no đòn luôn!"
Doãn Ngự Hàm cúi đầu nghĩ nghĩ, vẻ mặt khổ sở.
Đúng rồi, nếu mommy làm bạn gái của mình thì nhất định daddy sẽ cho mình một trận, hay là không nói gì với daddy hết. Mà không được, daddy lợi hại lắm, trên đời này không có gì giấu được daddy hết! Hay là rủ thêm anh hai?
Ánh mắt Doãn Ngự Hàm tức khắc sáng ngời, liền nói với Hề Hề: "Vậy mommy làm bạn gái của con và anh hai đi, daddy sẽ không thể đánh cùng lúc bọn con được!"
Cố Miểu gật gù tán đồng, cậu nhóc cũng muốn bá chiếm mommy mà!
Mộc Nhược Na đứng đó đã cười sặc sụa vì hai bánh bao nhỏ.
Hề Hề dở khóc, lấy tay nhéo nhéo mũi của hai bánh bao nhỏ: "Chỉ giỏi nói hươu nói vượn, giờ tắm rửa sạch sẽ rồi, đêm nay muốn ăn gì nào, hay chúng ta đi ăn ngoài nhé, để dì mời hai con nha?"
"Dạ~!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng gật gật đầu.
"Chờ dì một chút để dì đi thay bộ đồ khác." Hề Hề cười nói, vừa rồi lúc tắm rửa cho hai bánh bao nhỏ thì quần áo của cô đã ướt nhẹp.
Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu tủm tỉm cười gật đầu.
Chờ Hề Hề vào phòng, Mộc Nhược Na mới nhìn hai cậu nhóc và đưa ngón tay cái hướng lên, tỏ ý khen ngợi: "Kỹ thuật diễn xuất của hai đứa tuyệt quá!"
Doãn Ngự Hàm kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không làm bộ ngốc nghếch thì làm sao được mommy thương chứ!"
Cố Miểu tỏ vẻ tán đồng: "Chỉ cần ở cạnh mommy, thì bọn con làm gì cũng được!"
Hề Hề làm sao có thể biết được vẻ ngoài ngây thơ của hai bánh bao nhỏ chỉ để dụ dỗ cô, đừng nhìn vào việc Doãn Ngự Hàm chỉ mới có ba tuổi, Cố Miểu chỉ có bốn tuổi mà xem nhẹ hai nhóc tì. Từ nhỏ hai tiểu thiếu gia đã tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất trên thế giới, mới bập bẹ biết nói thì đã được học cách giao tiếp bằng cả bốn loại ngôn ngữ. Việc rèn luyện thân thể được phát huy tối đa, các môn võ thuật tự vệ và nhu đạo đều tinh thông.
Mặc cho vẻ bề ngoài non nớt, một thân mũm mĩm, kỳ thật so với những đứa trẻ cùng lứa thì cả hai cậu nhóc đều bỏ xa cả một quãng đường dài đến tận Thái Bình Dương. Thân là người thừa kế của đại gia tộc thì sao có thể là cậu ấm cô chiêu nhu nhược được?
Mộc Nhược Na thường xuyên chú ý tin tức của hai tiểu thiếu gia Doãn gia, cho nên cô biết rõ màn vừa rồi đều là Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cố ý bày trò. Người bình thường đều sẽ bị hai cậu nhóc này lừa gạt ngon ơ. Giả heo ăn thịt hổ là tuyệt chiêu của Doãn Ngự Hàm nha!
Ai có thể nghĩ được bánh bao tinh linh có cái miệng nhỏ ngọt ngây kia, chỉ cần nhắm mắt thôi mà cũng có thể tháo lắp những thiết bị công nghệ tinh vi và vũ khí hạng nặng?
Ai có thể nghĩ được bánh bao nhỏ trầm tĩnh kia, thời điểm mới ba tuổi đã đánh sập mạng an ninh Lầu Năm Góc của nước Mỹ, nghênh ngang ra vào rất nhiều lần mà chẳng bị phát hiện!
Doãn gia là gia tộc như thế nào cơ chứ, chỉ sợ hậu nhân không có thiên phú mà thôi. Các người thầy được chọn để dạy dỗ cho người thừa kế thì chẳng có ai là người thường.
Người dạy dỗ cho Cố Miểu các kiến thức về hacker để đánh sập mạng an ninh của Lầu Năm Góc, không ai khác chính là Tiêu Hằng. Cố Miểu cũng được xem như một thủ tịch trợ lý tương lai, nên Tiêu Hằng đã tận lực bồi dưỡng cậu bé. Thầy giáo là một kỳ nhân, thì học trò sao có thể là người bình phàm!
Không lâu sau, Hề Hề đã thay đổi một bộ trang phục khác, cô vừa bước ra phòng khách thì thấy Mộc Nhược Na và hai bánh bao đang túm tụm lại thì thầm lẩm nhẩm, dĩ nhiên Hề Hề không biết đối tượng trong câu chuyện của họ là cô.
"Các con, chúng ta xuất phát nào!" Hề Hề cầm chìa khóa và túi xách, mỗi bên nắm tay một bánh bao nhỏ.
Mộc Nhược Na đảm đương trọng trách tài xế chở quý phu nhân và hai vị tiểu thiếu gia đi đến nhà hàng. Đã đến Pháp, đương nhiên phải ăn những món ăn đặc trưng của nước Pháp.
Hề Hề thêm một lần nữa được chứng kiến khí khái ưu nhã của hai bánh bao nhỏ trong lễ nghi dùng cơm, cô càng thêm chắc chắn về xuất thân của hai cậu nhóc, tuyệt đối không phải gia đình bình thường.
Đa số những đứa trẻ cùng tuổi này chỉ biết khóc nhè, thì hai nhóc tì đã tinh thông ngoại ngữ, nói tiếng Pháp rất chuẩn, cư xử khéo léo hào phóng, thậm chí mang theo vài phần uy nghiêm.
Hề Hề ăn rất ít, hầu hết thời gian bữa cơm thì cô toàn ngồi nhìn hai bánh bao nhỏ. Cả Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đều dùng cơm rất an tĩnh, tôn quý tựa như quý tộc vương tử.
Có không ít thực khách ở trong nhà hàng đều nhìn Hề Hề bằng ánh mắt hâm mộ, bởi vì cả hai cậu nhóc đều gọi cô là mommy, cho nên mọi người tự nhiên nghĩ rằng cô là mẹ của cả hai đứa trẻ.
Tất nhiên họ cũng không khỏi thắc mắc, vì sao hai đứa bé này có thể cùng một mẹ được, khi mà một đứa là người phương Đông, một đứa còn lại là con lai Âu – Á. Có người suy đoán không lẽ đây là hai anh em song sinh khác trứng, có ba là người châu Âu, một đứa giống ba, còn một đứa giống mẹ?
Mộc Nhược Na ngồi bên cạnh cười cười, cô vốn dĩ luôn là tiêu điểm của đám đông, giờ lại bị hai bánh bao nhỏ đoạt mất mọi sự chú ý rồi. Bất quá không có gì là không tốt, có hai cậu con trai ưu tú như vậy, thì người mẹ nuôi này càng thêm hãnh diện kiêu ngạo!
Ăn xong bữa cơm, Hề Hề gọi phục vụ đến tính tiền thì Cố Miểu đã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng giành trả tiền, dùng tiếng Pháp nói với người phục vụ: "Mời quý cô dùng cơm thì quý ông phải có nghĩa vụ trả tiền, dù quý cô này là mommy của tôi cũng vậy, nên bữa cơm này tôi sẽ trả."
Mộc Nhược Na lấy tay bụm má, vẻ mặt hoa si nhìn Cố Miểu: "Whoaaa, con trai thật lịch lãm nha, thật không biết sau này lớn lên còn thành bộ dáng yêu nghiệt gì nữa~!"
Doãn Ngự Hàm cười tủm tim nói: "Lần sau đến phiên em mời khách nha, anh hai!"
Cố Miểu trịnh trọng gật gật đầu: "Ừ."
Mộc Nhược Na tiếp tục nhìn Doãn Ngự Hàm, làm vẻ mặt hâm mộ: "Ngự Hàm của chúng ta giỏi quá!"
Doãn Ngự Hàm lập tức hếch mũi lên, cực kỳ đắc ý.
Hề Hề vừa định nói con nít không nên xài tiền lung tung, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng mà Cố Miểu lấy ra thì cô im bặt không nói nên lời. Thật chỉ muốn khóc mà, cả một đứa con nít bốn tuổi mà còn nhiều tiền hơn cô nữa.
Tấm thẻ trong tay Cố Miểu là thẻ kim cương đen, loại thẻ có hạn mức sử dụng trên một tỷ!
Một người làm nhân viên văn phòng bình thường như cô làm sao có được loại thẻ này!