Lệ Đình Phong ra khỏi xe, một tay cầm ô, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của Thẩm An Nhiên. Cùng nhau đi vào nghĩa trang, từ xa An Nhiên đã thấy một bia mộ, bầu trời u ám khiến con người ta trở nên khó thở. Thẩm Đại Nam mới chôn cất được vài ngày, bia mộ sạch sẽ nhất chính là bia mộ của ông ta.Trước bia mộ có một bó hoa loa kèn, cánh hoa héo rũ bị mưa làm ướt. Thẩm An Nhiên ngồi xổm xuống, dọn dẹp hoa một chút, sau đó dùng tay áo lau tấm ảnh trên bia đá.
Hình ảnh trên bia mộ là Thẩm Đại Nam lúc còn trẻ, mặc lễ phục, trên mặt nở nụ cười tươi, đôi mắt sáng ngời, rất có tinh thần. Đây là ảnh kết hôn của ông ta, đây cũng là ảnh cưới của mẹ cô, đặt họ ở cùng nhau để không có cảm giác xa cách. Thẩm Đại Nam không phải là một người bố tốt nhưng là một người chồng tốt, mẹ cô qua đời đã hai mươi ba năm nhưng ông ta nhất định không kết hôn với người khác, ngôi mộ trong nghĩa trang của mẹ cô cũng được ông ta chăm sóc và dọn dẹp rất cẩn thận.
Ông ta sợ chết, nhưng có lẽ ông ta muốn đi gặp mẹ An Nhiên, và đây là lần cuối cùng ông ta đã làm được điều mình muốn. Tại sao Thẩm Đại Nam lại ghét An nhiên đến vậy? Có lẽ là ngay từ khi mới ra đời cô đã làm mất đi người phụ nữ mà ông ta yêu thương nhất, nhưng ông ta không thể làm gì được, đành phải một mình nuôi nấng “kẻ giết vợ mình, nhìn cô càng lớn càng giống khuôn mặt người vợ đã khuất của mình.