Chương 237
Không có bi thương, cũng không có tức giận, rốt cuộc cô cũng đã chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.
Tài xế lái xe rời đi rồi Thẩm An Nhiên mới nhìn bóng dáng Lệ Đình Phong đã mờ đi phía sau, cô và Lệ Đình Phong kết hôn đã sắp năm năm, ở bên anh mấy năm này như là liếm thuốc trên đầu đao, chỉ cần anh đối xử dịu dàng với cô một chút thôi cô cũng cảm thấy như có thêm sức mạnh để tồn tại, mà bây giờ lại không có, chỉ có sự đau đớn không ngừng đâm vào người cô.
Không biết có một ngày nào đó trong tương lai Lệ Đình Phong nghĩ về quyết định hôm nay hay không, nhưng đây không phải là chuyện mà cô phải lo lắng nữa.
Thẩm An Nhiên sờ sờ chiếc vòng cổ, cảm giác lạnh lẽo khiến cô sinh ra một loại ảo giác, cảm giác như chiếc vòng cổ như đang siết chặt lấy cổ cô đến chết.
Lệ Đình Phong đứng ở cửa nhìn chiếc xe dần dần biến mất trong làn mưa phùn, đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa anh vẫn đứng sừng sững tại chỗ.
“Tổng giám đốc Phong, bà chủ đã đi rồi, trở về đi, đừng để cảm lạnh” Quản gia cầm ô đến khuyên giải.
Hai người đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết, nhưng Thẩm An Nhiên vừa đi lại thấy dáng vẻ tĩnh mịch của Lệ Đình Phong, cứ như là sinh ly tử biệt.
Lệ Đình Phong cảm thấy trên mặt lành lạnh, anh đưa tay sờ sờ mặt, là nước mắt sao? Không đúng, là nước mưa.
Xe chạy khoảng nửa tiếng, một giọng nói từ vòng cổ truyền đến bảo cô xuống xe, cô đi xuống cầm theo thùng tiên, dựa theo hướng dẫn của chiếc xe đi đến địa điểm kế tiếp.
Chắc là đối phương đang lo lắng mình bị theo dõi nên mới làm việc cẩn thận như thế, Thẩm An Nhiên mang theo hai chiếc hộp đi lòng vòng như con thỏ.
Cuối cùng đi cô đi đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh, Thẩm An Nhiên là người bản địa ở Sài Gòn nhưng cũng chưa từng đến đây nên lập tức bị lạc.
Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, mưa không ngừng nghỉ, bóng dáng cô đơn của cô như chậm rãi tan vào trong màn mưa.
Đột nhiên trên cổ truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, toàn thân giống như không thể dậy nổi, đầu đau như muốn nổ tung, tầm mắt càng lúc càng mờ đi, hai mắt từ từ nhắm lại, cơ thể ngã xuống nền đất lạnh như băng rồi ngất xỉu.
Bầu trời mùa đông nên tối rất nhanh, màn đêm yên tĩnh tối đen không có một vì sao, như là một cái động đen khổng lồ.
Mùa đông ở Sài Gòn bên ngoài cũng lạnh mà bên trong cũng lạnh, lạnh đến thấu xương.
Rất lạnh… cả thế giới lạnh lẽo, Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi đến cực điểm, không có sức để đứng dậy, ngay cả mở mắt cũng vô cùng khó khăn.
Cái lạnh cắt da xâm nhập vào mỗi tấc da thịt trên toàn thân, cơ thể như hoàn toàn bại lộ trong không khí, hơi thở run rẩy, mỗi một ngụm khí như khiến lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều đông lại.
Thẩm An Nhiên mở to hai mắt, lọt vào tâm mắt cô là một mảnh tối đen giơ tay không thấy được năm ngón, màn đêm có thể thức tỉnh sự sợ hãi, huống chỉ Thẩm An Nhiên còn mắc chứng tự kỷ.
Cô sợ bóng tối, bất lực nhìn xung quanh, Thẩm An Nhiên không dám lộn xộn, theo bản năng cuộn chặt cơ thể, cô vừa nhẹ nhàng cử động cơ thể thì tiếng xiềng xích lập tức truyền tới.
Âm thanh này cũng không xa lạ, dù sao Lệ Đình Phong từng dùng dây xích trói cô hai tuần, nhưng hôm nay cả người cô nặng tru, vởi vì sợ hãi mà cả người căng cứng, cô có thể cảm giác được cổ, hai tay và hai chân của cô đều bị xích sắt trói lại giang rộng ra, cơ thể đặt lên một tấm ván gõ.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh”
Trong đêm tối truyền đến một tiếng cười âm hiểm của một người đàn ông, Thẩm An Nhiên bắt đầu ra sức giấy dụa, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào.