Chương 229
Lệ Đình Phong chau mày, nếu trước kia anh nghe thấy Thẩm An Nhiên nói những lời như vậy anh nhất định đã sớm cho cô một cái tát.
“Thẩm An Nhiên chỉ cần em đi kéo dài thời gian, anh nhất định có thể cứu em ra, chờ sau khi đi ra anh sẽ bồi thường tốt cho em”
“Anh dùng cái gì để bồi thường? Lệ Đình Phong nếu tôi gặp bất trắc gì, bị Trần Hâm Bằng kia…”
Giả thiết của Thẩm An Nhiên còn chưa nói hết Lệ Đình Phong đã cắt ngang lời của cô: “Trần Hâm Bằng sẽ không”
“Ông ta thì không, nhưng đàn em của ông ta có không ít người” Một người phụ nữ đơn độc như cô đi đối mặt với một đám đàn ông nghĩ thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ có Lệ Đình Phong mới hứa hẹn bảo đảm với cô không xảy ra chuyện.
Lệ Đình Phong rất có tính độc chiếm, đừng nói là người cho dù là đồ đã bị dùng qua thà là vứt đi cũng không để cho người khác có cơ hội nhúng tay vào.
Trong lòng Lệ Đình Phong rối rắm vô cùng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Thẩm An Nhiên nếu thật sự xảy ra đến nông nổi đó, anh sẽ giết sạch toàn bộ bọn họ, anh cũng sẽ không ghét bỏ em dù chỉ một chút”
Thẩm An Nhiên nhếch miệng không khống chế được mà cười ra tiếng, trong đầu dâng lên một nổi bi thương.
“Anh muốn cứu Hạ Minh Nguyệt liền từ bỏ tôi, tôi cam tâm tình nguyện đi thì không sao, nếu không thì anh đưa đi chỉ có một cái xác”
“Bây giờ em muốn ly hôn với anh?” Lệ Đình Phong không thể tin được: “Anh nói rồi bất luận anh xảy ra việc anh cũng sẽ bồi thường tốt cho em”
“Tôi cũng từng nói qua tôi không cần sự bồi thường của anh” Thẩm An Nhiên chưa từng nghĩ qua cô đi chuyến này còn có thể sống trở lại, cô ôm lấy trái tim đã chết, chỉ nghĩ lần này cuối cùng ly hôn với Lệ Đình Phong rồi, như vậy khi cô đi mới sạch sẽ cũng có mặt mũi xuống dưới gặp người thân của cô.
Những người đi trước thường nói, hai người khi kết hôn, trên người sẽ có sợi tơ hồng quấn quít, chiếc nhãn trên ngón tay để kiếp sau tìm ra nhau.
Đời này cô đi theo Lệ Đình Phong đã nếm đủ khổ, kiếp sau cô không muốn để Lệ Đình Phong lại tìm thấy cô.
“Em đừng nghĩ quá nhiều, theo như anh thấy em và Trần Hâm Băng là cùng một loại người” Trần Hâm Bằng xem cô như món đồ chơi, Lệ Đình Phong cũng chẳng khác gì? Dùng vòng tay này trôi cô ở đây, côn không bằng món đồ chơi, cô ngay cả chết cũng không làm được, lần này ra ngoài ít nhất còn có thể quyết định sinh mạng của mình.
Lệ Đình Phong mở miệng, nhưng cũng không nói được câu nào, trong lòng đã rối rắm vô cùng, bên tai lại ồn ào không yên tĩnh, một cảm xúc khó tả trào ra trong lòng, tỉm co thắt lại nhói lên khiến anh không thể kiềm chế được.