Chương 210
Ngày nào cũng có người nhìn chăm chằm theo dõi, so với người có thể chạy thì điểm đó không tính là gì.
Nếu cô nghe lời anh thì anh sẽ nắm dây xích đưa cô đi ra ngoài nhìn xem, còn nếu cô không nghe lời vậy thì sẽ giam giữ cô cả đời.
Sau khi lắp đặt thiết bị xong, người hầu đi vào dọn dẹp, nhìn thiết kế bên trong còn tưởng răng Lệ Đình Phong muốn nuôi chó.
Những người không vâng lời phải được nhốt như những con chó.
Từ trước đến nay anh thực sự coi Thẩm An Nhiên như một con người, muốn đối xử tốt hơn với cô, bởi vì bản thân cô không biết trân trọng, nên muốn trái lời anh và thách thức giới hạn của anh.
Anh đã từng nói qua, nếu cô kiên quyết đòi ly hôn với anh, cô sẽ phải chịu một cái giá lớn mà cô đáng phải nhận nếu thất bại.
Lệ Đình Phong nhặt dây xích sắt trên giường lên, ngón út dày khá nặng, cho dù Thẩm An Nhiên có giãy giụa thế nào thì loại dây xích này cũng sẽ không đứt, trừ khi cô chặt chân mình ra.
Lệ Đình Phong khẽ mím môi, trong ánh mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, anh từ trước đến nay luôn nói được thì làm được, đem Thẩm An Nhiên khóa lại giam giữ ở đây không phải chỉ là nói suông.
Thẩm An Nhiên quá không nghe lời rồi, muốn thuần phục cô thì chỉ có thể dùng thủ đoạn hung ác nhất, thủ đoạn nào có thể dùng thì sẽ dùng, chỉ cần cô ấy chị thay đổi suy nghĩ.
Sau khi phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm An Nhiên cũng truyền dịch xong, Lệ Đình Phong ôm cô đưa vào thang máy lên thẳng tầng ba, cẩn thận đặt cô xuống giường sau đó kéo một sợi xích vào mắt cá chân của cô.
Khi Thẩm An Nhiên tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi, cô mở †o mắt, giật giật cơ thể cứng ngắc đau nhức, trên trán lập tức truyền đến một cơn đau nhưc dữ dội.
Sau khi cô tỉnh táo hơn chút ít bèn nhìn bốn phía xung quanh trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, cô liếc mắt nhìn xung quanh, không phải tại bệnh viện cũng không phải ở Hà Thành.
Sau một lần bị thương nặng, cơ thể cô rất yếu vô lực như là bị cởi cốt gây dựng lại, Thẩm An Nhiên chỉ là trở mình cũng nổi lên một thân mồ hôi, cô nằm nghiêng cho đến khi có chút sức lực.
Với động tác này, cô nghe thấy âm thanh sột soạt truyền đến từ chân mình, Thẩm An Nhiên nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy trên mắt cá chân của mình có một sợi khóa sắt màu bạc.
Ngón út bằng sắt đặc và rắn chắc, trông rất mỏng, nhưng để đi được một sợi dây xích dài như vậy cần rất nhiều sức lực.
Trái tim của Thẩm An Nhiên thắt lại, cô kéo sợi xích sắt trên mắt cá chân ra, định bẻ nó ra nhưng với chút ít sức lực ít ỏi của cô chẳng những không bẻ được xích ra mà còn bị chà xát một lớp da ở mắt cá chân.
Cô kéo sợi xích nhìn dọc theo sợi dây xích thì thấy đầu kia được buộc vào lồng sắt đâu giường.
Sắc mặt Thẩm An Nhiên đen lại, hai mắt như nứt ra, nghiến răng nghiến lợi đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi thì mới há miệng thở dốc, cảm xúc hồi lâu mới bình tính lại được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!