Chương 124
Thật ra tiến triển của nghiên cứu đã đến bước nào thì Tô Thanh Kiều cũng không rõ lâm, dù sao thì đám người Tân Minh bọn họ đã ký một hợp đồng là không thể để lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài rồi.
Nhưng đối phương nói cho cô biết là đã có tiến triển, chắc là có.
thể ổn định lại sự lây lan của các tế bào ung thư, nếu có thể ổn định như vậy là có thể kéo dài sự sống cho bệnh nhân, nhưng khoảng cách để trị liệu hoàn toàn cho bệnh nhân ung thư thì vẫn còn xa sao?
“Trong khoảng thời gian cô bị bệnh này tôi vẫn luôn kê thuốc cho cậu, Lệ Đình Phong cũng không có biểu hiện gì khác thường” Tô Thanh Kiều vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một ống tiêm.
“Tôi muốn lấy chút máu của cô để gửi qua cho Tân Minh, tháng này đã trễ rồi”
Thẩm An Nhiên với tay qua: “Cô lấy đi”
Tô Thanh Kiều lấy tổng cộng hết năm ống máu, sau khi dùng bông gòn để đè lại chỗ vừa lấy máu xong, đợi mãi cho đến khi vết máu khô thì cô ấy mới rời đi.
Lệ Đình Phong thừa dịp trong khoảng thời gian này đi làm thủ tục xuất viện, sau khi trở về thì Tô Thanh Kiều và Thẩm An Nhiên vừa mới nói chuyện xong, anh đi vào cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
‘Thẩm An Nhiên ở viện gần một tháng, sau khi về nhà, khắp nơi trong biệt thự đều dính đầy bụi bặm.
Lệ Đình Phong vội vàng đưa Thẩm An Nhiên về nhà mà lại quên mất căn phòng này tạm thời vẫn chưa thể ngủ lại được, anh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đến công ty dọn nhà sắp xếp ba nhân viên dọn dẹp đến dọn vệ sinh.
Thẩm An Nhiên sau khi lên lầu thì nằm xuống giường tìm điện thoại khởi động máy, điện thoại liên tục kêu “Đinh đỉnh đinh”, phát ra âm thanh nhắc nhở.
Cuộc gọi nhỡ 99+, tin nhắn 99+.
Cô lần lượt kiểm tra, điện thoại lặp lại ba lần, trong đó có một cái là số điện thoại viện trưởng cô nhỉ viện gọi đến, cái khác thì là của trợ lí Lâm, còn có một cái nữa là số lạ.
Bạch Hải Châu.
Tháng trước cô đã đồng ý với cậu ta sẽ đi đến cô nhi viện, nhưng mà vẫn còn chưa kịp xuất phát thì đã bị Lệ Đình Phong vứt xuống lầu phải vào bệnh viện.
Nếu như không phải là nhìn thấy những đoạn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ điện thoại này, e là cô cũng đã quên mất cái người tên Bạch Hải Châu này rồi.
Cô lật từng đoạn từng đoạn tin nhắn ra để xem.
“Cô nói muốn đến thăm tôi mà, tại sao cô lại không đến mà cũng không nhận điện thoại chứ?”
“Tại sao điện thoại cô lại tắt rồi, có phải là cô xảy ra chuyện gì rồi hay không?”