Chương 116
Thẩm An Nhiên cúi xuống quan sát, ánh mắt trống rỗng, giống như đang nhìn lại giống như không nhìn thấy gì, mỗi lần Lệ Đình Phong muốn đút cho cô đều phải dùng thìa cọ lên môi rồi cô ấy mới mở miệng.
Nhìn cách chăm sóc Thẩm An Nhiên y tá liền biết Lệ Đình Phong là một thẳng nam, không yên tâm giao người cho anh ta chăm sóc, cô ấy đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của Lệ Đình Phong, chờ tới lúc ăn được cũng kha khá rồi cô liền nói: “Được rồi, ăn nữa thì dạ dày của cô ấy sẽ không tiêu hóa được.”
Lệ Đình Phong nhớ kỹ lượng ăn của Thẩm An Nhiên.
Sau khi Thẩm An Nhiên uống thuốc mà bác sĩ kê, cô ấy rõ ràng đã khá hơn, gương mặt tê cứng lúc trước đã có thể nở nụ cười.
Mỗi ngày bác sĩ tâm lý đều tới để làm kiểm tra cho Thẩm An Nhiên, Lệ Đình Phong cho rằng chỉ cần Thẩm An Nhiên không gào thét giống như trước thì có lẽ đã khỏi bệnh rồi, nhưng không phải.
Bất luận là người nào Thẩm An Nhiên cũng sẽ chống cự, không chỉ là sự chống cự của tứ chỉ mà còn có sự tiếp xúc của tâm lý, bề ngoài cô ấy hồi phục rất tốt, hơn nữa còn có thể cười, nhưng mỗi buổi tối đều mơ thấy ác mộng.
Trong mơ nhìn thấy bố của mình nhảy lầu chết, còn có đứa con chưa thành hình.
Cứ như vậy, nếu như Thẩm An Nhiên cứ đần độn như vậy, cơ thể không sớm thì muộn sẽ bị hư hỏng.
Có thể nói hiện tại cô ấy đã bị phá hủy…
Sau khi bác sĩ thôi miên cho Thẩm An Nhiên được một tuần, sau khi thôi miên Thẩm An Nhiên không còn bất kì kháng cự về tâm lý nào nữa.
Bác sĩ tâm lý nói cái gì cô ấy trả lời cái đó, từ sự bình tĩnh lúc đầu rồi đến run rẩy sau cùng là khóc nghẹn ngào.
Từng tảng đá đè nặng lên Thẩm An Nhiên đã được phá hủy từng tảng m lộ ra vết thương mệt mỏi dưới lớp da, sâu tới xương và hư thối từ lâu.
“Cô nói một chút về chuyện của cô và Lệ Đình Phong đi.”
Sau khi nghe thấy ba chữ “Lệ Đình Phong”, vai cô ấy co rúm lại, giơ tay quàng qua bả vai mình, cô ấy cảm thấy sợ hãi với cái tên này, e ngại đến nỗi cả người run lên.
Bác sĩ tâm lý nhanh chóng trấn an cô ấy: “Cô yên tâm, ở đây chỉ có tôi và cô, người khác không nghe thấy được”
Không biết bác sĩ đã trấn an bao lâu, Thẩm An Nhiên mới mở rộng cửa lòng nói, run rẩy nói ra toàn bộ mọi chuyện từ cuộc gặp gỡ của cô ấy và Lệ Đình Phong vào mười sáu năm trước cho tới tận bây giờ.
Bác sĩ tâm lý nghe mà sợ hãi, trâm mặc thật lâu mới hồi phục tỉnh thần: “Tại sao cô phải cố chấp thích anh ấy đến thế, thích tròn mười sáu năm?”
Mười sáu năm… Tròn mười sáu năm, không phải mười sáu ngày.
Thẩm An Nhiên lắc đầu, con ngươi hiện lên vẻ hốt hoảng, cô ấy mấp máy môi ấp úng nói: “Bởi vì không có ai đối xử tốt với tôi”
Đều nói thích một người sẽ cam tâm tình nguyện bị coi thường, nhưng tình huống này của Thẩm An Nhiên không thể gọi là coi thường.