Chương 1: Cô sắp chết rồi.
“Cô Nhiên, người nhà của cô không đi cùng với cô sao?”
Cả đầu Thẩm An Nhiên mờ mịt, không phải cô đang cầm bản báo cáo kiểm tra sao, chẳng lẽ còn cần người đi cùng?
Huống chi là người nhà… cô làm gì có cái gọi là người nhà?
Mẹ cô sinh ra cô đã chết, bố cô coi cô như công cụ kiếm tiền, anh trai cô lại nghĩ rằng mẹ vì cô mà chết nên anh ta rất hận cô, còn người đàn ông kia… đó là do cô đoạt được. Nếu không phải trước mắt bác sĩ đột nhiên nhắc đến hai chữ này, cô đều quên mất như thế nào gọi là “người nhà”.
Thẩm An Nhiên ngẩn ra một lúc, sau đó lắc đầu nói: Tôi chỉ có một mình”
Bác sĩ cau mày, sau đó đẩy gọng kính lên sống mũi, nặng nề thở ra một hơi, trong ánh mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ, ông ta đem một xấp giấy xét nghiệm để trên bàn cho Thẩm An Nhiên.
“Cô Nhiên, kết quả xét nghiệm đã có, là ung thư dạ dày giai đoạn cuối”
Vẻ mặt ông ta dường như đang thương tiếc cho cô gái trước mặt, một cô gái trẻ phải gánh chịu căn bệnh này, mọi lời nói và hành động của ông ta đều rất cẩn thận.
Hô hấp của Thẩm An Nhiên như cứng lại, cô cầm lấy giấy xét nghiệm, nhíu mày nhìn các con số, cô không học y, nhưng cũng có thể nhìn ra tình trạng dạ dày của mình nghiêm trọng cỡ nào.
Thật ra lúc làm nội soi dạ dày, cô cũng thoáng cảm nhận được điều gì đó, chỉ là cô không dám tưởng tượng đến điều này.
Bác sĩ chỉ vào những tấm hình, rồi giải thích cho cô từng cái một, Thẩm An Nhiên như chết lặng, cô nghe chữ được chữ mất. Kết luận cuối cùng là thời gian của cô không còn nhiều nữa, bác sĩ yêu cầu cô nhanh chóng nhập viện để điều trị bằng phương pháp hóa học.
Ung thư dạ dày thời kỳ cuối thì có thể sống được bao lâu? Thẩm An Nhiên hiểu rõ căn bệnh này hơn ai hết, bởi vì ông của cô cũng qua đời sau khi trải qua hai năm vật lộn trên giường bệnh.
Bác sĩ ân cần đề nghị: “Cô Nhiên, tôi đề nghị cô nhanh chóng nhập viện tiến thành trị liệu.”
“Tôi nhập viện… có thể tốt hơn sao?” Giọng Thẩm An Nhiên như nghen lại, cả thân hình như chết lặng, tựa như như đang nói với chính mình.
Bác sĩ không lên tiếng, chỉ lắc đầu khó xử.
Vậy thì không trị liệu, Thẩm An Nhiên liếm đối môi khô khốc, đứng dậy nhét tất cả tài liệu bệnh án vào túi xách.
Cô đứng lên nói lời cảm ơn rồi xoay đầu rời khỏi phòng bệnh.
Từ lúc cô ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đang đổ mưa to, cơn mưa phùn cộng thêm gió lạnh thổi tới bên người cô, giống như những vết dao cắt. Thẩm An Nhiên mở túi lấy chiếc ô bên trong ra, mưa phùn lất phất rơi nghiêng ngả, có ô cũng không thể tránh được cái rét.
Độ ẩm của tháng ba cũng không mấy lạnh lẽo, nhưng Thẩm An Nhiên lại lạnh từ trong xương cốt lạnh ra bên ngoài, khí lạnh kéo dài theo máu liên lục lan đến khắp người cô.
Ngón tay cô đỏ lên vì lạnh cóng, một tay cầm dù, một tay khác nắm chặt trong túi áo, nhưng dẫu vậy cô vẫn không cảm thấy có thể ấm lên chút nào.
Thẩm An Nhiên bước đi trong vô định, cô xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình rồi nhìn lên bầu trời đầy mây đen. Bầu trời ở Sài Gòn chuyển biển thật nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì chớp mắt đã đến mùa xuân, mùa xuân là mùa của sự sống sinh sôi nảy nở, nhưng cô thì lại sắp chết ư?
Thẩm An Nhiên vẫy chiếc xe ở ven đường, sau khi xe taxi dừng lại, cô chậm rãi thu chiếc ô, mở cửa sau chiếc xe và cúi người ngồi vào trong.
Tài xế quay đầu hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?”
“Trung tâm Thành Phố, quận Nhất” Thẩm An Nhiên cúi đầu trả lời tài xế.
Sau một đoạn đường xe, Thẩm An Nhiên không nhịn được lại mở bao bì nhìn những hình ảnh giấy xét nghiệm.
Hình ảnh dạ dày méo mó xiêu vẹo, xấu xí đến độ cô không thể tưởng tượng ra đó là một phần cơ thể cô.
Cô bị ung thư dạ dày là vì đói, sau bốn năm kết hôn cùng Lê Đình Phong, vì muốn lấy lòng đối phương nên cô đã tận tâm tận lực làm đồ ăn theo khẩu vị của anh. Cô nghĩ rằng chờ đến khi anh về nhà nhìn thấy đầy đồ ăn trên bày, cho dù anh không thích cô, nhưng ít nhất anh cũng cảm động cảm động một chút, sẽ đối xử với cô dịu dàng hơn một chút
Tuy nhiên, Lệ Đình Phong không hề muốn ăn một bữa cơm nào với cô, mà cô thì lại không hề chán nản. Hằng ngày vẫn chuẩn bị bữa cơm tối đúng giờ sau đó gửi tin nhắn sẽ chờ anh về. Anh không đến, ngược lại căn bệnh ung thư dạ dày lại đến.
Cuối cùng nước mắt cũng không thể khống chế được đã rơi xuống, Thẩm An Nhiên hít một hơi, cô tự cho mình là sẽ đủ kiên cường, có sóng to gió lớn gì mà cô chưa thấy qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!