Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

Lúc này, Nam Cung Nghiêu đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm tối tăm mênh mông, trong lòng nặng nề. Uất Noãn Tâm mới rời đi có một ngày, anh liền cảm thấy cả căn biệt thự trống rỗng, bầu không khí và tiếng cười đều bị cô mang đi hết, cái gì cũng không thể làm cho anh cảm thấy hứng thú, cứ mặt ủ mày chau.

Anh đã đi qua căn phòng của cô, trong phòng vẫn còn vươn lại hơi thở của cô, một mùi thơm nhàn nhạt tản ra từ sữa tắm. Mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn, cả tủ quần áo hàng hiệu, cô gần như chưa từng mặc đến, chỉ mang đi vài cái áo T-shirt lúc trước mang đến. Trang sức ngọc trai trong tủ cũng để nguyên tại chỗ, cô trước giờ chưa bao giờ động lòng vì những thứ xa xỉ này. Luôn luôn sạch sẽ, giản dị, giống như một đứa trẻ lớn.

Anh mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau lúc đưa Vũ Nhi đi ăn cơm, cũng luôn nghĩ đến cô, không hay biết gì chạy đến tiểu khu nơi cô sống. Rõ ràng biết xác suất gặp mặt không lớn, nhưng vẫn muốn đến đó nhìn cô một chút.

Nhưng không ngờ, thấy cô và Ngũ Liên, hai người cười nói với nhau, vô cùng thân mật.

Trong đầu vẫn còn nhớ ánh mắt chua sót cái ngày cô rời khỏi, anh cứ tưởng cô sẽ buồn bã như anh. Nhưng không nghĩ đến, rời khỏi anh, hình như cô sống còn vui vẻ hơn.

Anh ghen tỵ, chạy như bay khỏi chỗ đó.

Về đến nhà, trong lòng hỗn loạn, cái gì cũng không làm được. Dày vò một ngày trời, cuối cùng không nhịn được, bèn gọi điện thoại cho cô. Nghe thấy tiếng nói quen thuộc phát ra từ bên kia, trái tim dường như được đập trở lại.

Chỉ là cổ họng khàn khàn, không biết phải nói gì.

“Alo, anh có nghe thấy em nói không?” Bên kia im lặng một hồi lâu, Uất Noãn Tâm hỏi.

Thật lâu, anh mới nhỏ giọng “ưm” một tiếng.

“Có chuyện sao?”

“……….Em đang làm gì vậy?”

“Ngủ.”

“Ngủ sớm vậy.”

“Ừ!”

………………..

Tiếp theo đó là một khoảng im lặng rất lâu, cuộc nói chuyện giữa hai người chán ngắt, hai bên không biết phải nói cái gì.

Vẫn là Uất Noãn Tâm chủ động mở miệng. “Căn nhà rất đẹp, cảm ơn anh……….”

“……….Ừ!”

“Hôm nay em mua rất nhiều dụng cụ làm bếp.”

“Ờ!” Nghĩ đến cảnh cô và Ngũ Liên ở cùng với nhau, thân mật như một đôi vợ chồng, tim anh như bị cái gì đó kẹp lại, nhưng anh không muốn bị vạch trần.

“…… Anh gọi điện thoại đến, có chuyện gì không?”

“Không có gì. Em có trách anh không?”

“Em không có tư trách quở trách anh, đó là nhà của anh, anh có quyền quyết định ai đi ai ở.”

Giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng Nam Cung Nghiêu có thể nghe ra được nỗi uất ức trong đó, không biết phải trả lời như thế nào.

Sống mũi đột nhiên có hơi chua sót, Uất Noãn Tâm vội nói: “Nếu như anh không còn chuyện gì khác, em cúp máy đây. Ngủ ngon!” Không đợi anh trả lời, cô cúp điện thoại trước, càng không ngủ được, mở trừng hai mắt nhìn lên trần nhà.

Còn Nam Cung Nghiêu lẳng lặng nghe tiếng bận trong điện thoại, dường như làm như vậy, mới có thể có chút gì đó liên quan với cô.

…………….

Ngày cuối tuần đầu tiên ở nhà mới.

Một mình thức dậy tắm rửa, một mình chuẩn bị đồ ăn sáng, một mình ăn sáng, một mình quét dọn, một mình xem tivi…………

Một mình…………..

Từ trước đến giờ không biết, cái cảm giác này lại khó chịu đến vậy.

Làm việc gì cũng không có hứng thú, Uất Noãn Tâm dứt khoát nằm dài trên ghế sofa. Không bao lâu, có người gõ cửa, trong lòng cô nghĩ không phải Ngũ Liên chứ? Nhìn qua cái lổ, quả nhiên là anh. Tính giả vờ không ở nhà, lại nghe thấy tiếng anh gào thét. “Mở cửa mau! Tôi từ cái lổ nhìn thấy em rồi!”

Sợ đến nổi cô vội vàng tránh ra.

Nhưng nghĩ lại, không đúng nha, cái lổ không phải chỉ có thể nhìn từ trong ra sao? Sao có thể nhìn thấy chứ.

Cho nên tiếp tục giả chết.

Nhưng anh không bỏ cuộc gào. “Tôi thấy bóng của em từ sau cánh cửa rồi…………..”

Cô trốn.

“Trốn cái gì mà trốn, còn có thể trốn sao? Mau mở cửa cho bổn thiếu, nếu không tôi phá cửa!”

Người gì vậy trời! Rõ ràng là bạo lực, lưu manh mà! Uất Noãn Tâm vừa mở cửa liền giơ nắm tay phản đối. “Ở đâu có người như anh chứ!”

“Ai kêu em không chịu mở cửa hả? Bổn thiếu không được em chào đón đến vậy sao?”

“…………Anh sao lại đến đây hả?”

“Lễ tiết không thể thiếu, chào hỏi hàng xóm mới mà!”

“Hàng xóm mới, ai?” Cô có một cảm giác vô cùng không lành, hoảng sợ, ngơ ngác nhìn cái mũi của mình. “Chắc không phải…… tôi chứ?”

“Đúng đó! Tôi ở đối diện nhà em.”

“Không! Phải! Chứ!” Uất Noãn Tâm thét lên, sợ đến líu lưỡi. “Anh, anh anh……. đùa gì vậy…… hôm qua tôi mới tặng cho hàng xóm nước hoa quả và thịt nguội, hôm nay sao có thể……”

Mặt Ngũ Liên hớn hở: “Tôi tốn hai chục triệu, bọn họ mới chịu dọn đi trong đêm đó.” Gật đầu khen ngợi. “Hiệu suất không tồi!”

Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt. Thời buổi này, quả nhiên ‘có tiền có thể sai khiến ma quỷ’? Căn hộ ở lâu như vậy, vì hai chục triệu, nói dọn là dọn.

“Anh, anh dọn đến đối diện nhà tôi làm gì?”

“Cho em một sự kinh ngạc và vui mừng!”

Khóe môi cô co quắp lại. ‘Kinh ngạc’ quả thực rất ‘kinh ngạc’, nhưng ‘vui mừng’ thì hoàn toàn không! Đây là cái gọi ‘cách khác’ của đại thiếu gia anh nói sao?”

“Ngũ Liên, coi như tôi xin anh, đừng có dằn vặt tôi đươc không? Tôi chịu không nổi!”

“Tôi dọn là chuyện của tôi, sao lại dằn vặt em hả?” Anh bày ra bộ dạng chính mình có lý. “Có qua có lại, cho em tham qua một chút!”

Uất Noãn Tâm bị Ngũ Liên túm qua nhà anh, bên trong trang trí quả thực rất xa hoa, tivi ở phòng khách có thể so với rạp chiếu phim, còn là màn hình tinh thể lỏng hiện đại nhất. Đồ dùng trong nhà đầu mới hết, ghề sofa phỏng đoán là vận chuyển trong đêm từ nước ngoài về, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng tốn không ít tiền.

Trò đùa lúc nông nỗi, có cần bỏ ra nhiều vốn đến vậy không? Đại thiếu quả nhiên không thiếu nhất là tiền.

Ngũ Liên lấy hai chai nước từ tủ lạnh ra, quăng cho cô một chai, vô cùng đắc ý. “Sao nào? So với bên này, chỗ em có phải là ổ chuột không?”

“Tôi ngược lại cảm thấy nhà của tôi rất tốt. Chỗ này quá phô trương rồi!”

“Em như vậy là ghen tỵ!”

Hở? Ghen tỵ gì chứ?

“Đương nhiên là sự thưởng thức của bổn thiếu!”

Uất Noãn Tâm đổ mồi hôi. “Thực sự không có, anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình được không?”

“Dát vàng cái đầu em! Tôi đói rồi, về nhà làm cơm đi!”

“Nhà? Nhà ai!”

Thiếu gia nào đó giả điên. “Đương nhiên là nhà em rồi!”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!