Mạnh Thiếu Khiêm về nhà lúc sáu giờ rưỡi tối. Vừa đi vào đã thấy Lệ Ái ngồi ở phòng khách đang cặm cụi làm gì đó. Thân thể nhỏ nhắn ngồi dưới sàn nhà, tóc tết đuôi sam để sang một bên vai. Trên người mặc một chiếc váy hoa chấm đất rộng rãi dành cho phụ nữ mang thai. Không gian xung quanh yên lặng không một tiếng động. Mạnh Thiếu Khiêm nhìn ngắm một lúc rồi mới cất bước tiến đến chỗ cô. Cặp mắt sâu thẳm quan sát công việc cô đang làm. Thì ra là đính tranh đá nhưng với tình trạng hiện giờ của Lệ Ái nếu làm việc này quả thật không tốt. Cô lại khom lưng rồi chăm chú nhìn từng ô số để tìm đá theo màu mà đính lên. Mạnh Thiếu Khiêm sinh ra không vui, anh chẳng nói năng gì mà rất nhanh đã đoạt lấy bức tranh đang được cô đính dang dở. Lệ Ái vô cùng chăm chú nên nào để ý đến xung quanh vì vậy mà khi bị đoạt lấy bức tranh cô có chút giật mình. Ngước mặt lên thì thấy Mạnh Thiếu Khiêm cùng nét mặt không mấy hài lòng của anh.
Lệ Ái mím môi có phần e dè cất tiếng:
“Đưa lại cho em đi”
“Em không thương mình thì thương con chứ, em ngồi như vậy sẽ đau lưng và khiến con trong bụng không thoải mái. Còn nữa, mấy viên đá này nhỏ tí, em cứ chăm chăm vào nó rồi lần theo màu số mà đính lên không thấy mỏi mắt à? Muốn đeo kính rồi hay sao?”
“Trả lại em cho em. Đó là việc mẹ làm còn dang dở. Mẹ nhận tiền của người ta rồi nên phải làm cho xong đúng theo thời hạn. Em không muốn mẹ mất rồi cũng bị người ta rủa trên thế gian đâu. Thiếu Khiêm, trả lại cho em được không? Còn ba ngày nữa là đến hạn phải giao rồi.”
Mạnh Thiếu Khiêm cầm bức tranh lên xem, đã đính được hơn một nửa nhưng phần còn lại vẫn nhiều lắm lại còn là những chi tiết rất nhỏ nữa. Cũng một thời gian anh không đến hỏi thăm bà Phương Tình nên không biết bà nhận làm thêm công việc này. Anh chỉ nhờ người đưa quà đến thôi….Bây giờ người đã không còn có muốn gặp cũng không có cơ hội nữa.
Quay sang Lệ Ái đang nhìn anh với ánh mắt long lanh đầy đáng thương, Mạnh Thiếu Khiêm đỡ cô dậy ngồi lên sofa, tay chạm vào bàn tay có phần lạnh trên da thịt của cô, lòng thoáng nhói đau. Cô gái đáng chết này cứ thích hành hạ bản thân mình như vậy.
Đặt bức tranh đá lên bàn, Mạnh Thiếu Khiêm nâng tay vén vài sợi tóc con của Lệ Ái trên trán. Ánh mắt xót xa nhìn cô, anh thấy sâu trong cặp mắt to tròn là những niềm tâm sự. Anh không biết phải làm thế nào để Lệ Ái có thể nói ra với mình….Có phải những hành động lúc trước của anh đã doạ đến cô cho nên cô mới không muốn chia sẻ cùng anh….Những ngày qua Lệ Ái rất nghe lời mà thay đổi theo yêu cầu anh đưa ra. Cô chịu ăn uống điều độ đủ chất, chịu sinh hoạt giờ giấc với sự sắp xếp của anh. Anh nói cái gì thì cô nghe đó, một tiếng phản kháng hay không hài lòng cũng không nói ra. Anh nhìn thấy và biết được qua việc Lệ Ái không thích uống những loại thuốc bổ mà Triệu Vy nhờ má Hạnh tìm thầy lang kê cho để cô có thể ăn uống được tốt hơn. Nó khó uống lại có mùi rất hăng, anh nấu cho cô uống còn không chịu được mùi thế mà đưa chén nào là cô uống sạch chén đó. Cứ tưởng Lệ Ái chịu được nhưng một hôm kia anh lén thấy cô nhăn mặt muốn nôn sau khi uống xong chén thuốc ấy. Lúc anh trở lại thì Lệ Ái tỏ ra bình thường như không có chuyện gì…..Cô gái nhỏ này là muốn anh chấp nhận đứa bé, muốn anh đứng ra làm chủ cho cái chết oan của mẹ cô nên chấp nhận trở thành một con búp bê nghe lời hay sao….Tuy là Lệ Ái có tiến triển tốt về sức khoẻ nhưng đôi khi anh lại thấy cô ngồi thẩn thờ nhìn ra bầu trời đêm qua lớp cửa kính. Như một người vô hồn không tồn tại cảm xúc….Những lúc ấy Mạnh Thiếu Khiêm rất sợ, anh sợ Lệ Ái đã bị trầm cảm thật….Lòng như lửa đốt đi đến hỏi han, cô lặp tức trả lời khiến anh vơi đi phần nào lo âu nhưng anh vẫn cùng Bảo Khang theo dõi tình trạng của cô….Cậu ấy nói đây là tâm bệnh….
Khẽ thở dài, Mạnh Thiếu Khiêm nhỏ giọng nhìn cô hỏi:
“Em nói với tôi một tiếng, tôi cho người làm giúp là được sao lại hành mình như vậy. Không mệt à?”
Lệ Ái lắc đầu, ngón tay lướt lên từng hàng đã được đính đá trên bức tranh. Đôi môi hồng nhuận nhẹ đáp:
“Em thấy ngồi không chán lắm với lại đọc sách mãi anh lại la em không chịu nghỉ ngơi nên đành tìm cái gì đó làm giết thời gian. Lúc trưa soạn lại đồ của mẹ, em tìm thấy bức tranh đá này mới nhớ đến mẹ đang nhận làm cho người ta. Tiền công đã được bên phân hàng trả rồi vì vậy phải làm cho xong còn kịp giao. Em thấy làm cái này cũng hay hay nên lấy ra làm cho xong. Cũng không có vất vả, em làm cũng nhanh nữa, không sao đâu.”
“Ai dám la em chứ thỏ con?”
Mạnh Thiếu Khiêm buồn cười hỏi tiếp, ngón tay thon dài lướt trên gò má mềm mại cảm nhận sự ấm áp, mịn màng. Lệ Ái ửng hồng mặt, cô cắn môi không nói lại mà vờ hướng mắt về phía bức tranh đá trên bàn. Cổ họng Mạnh Thiếu Khiêm phát ra tiếng cười sủng nịnh, anh xoa đầu cô rồi nói: