Mạnh Thiếu Khiêm tan làm sớm, anh trước khi về nhà đã lái xe sang nhà riêng của Tố Quyên.
Vừa nhấn chuông thì từ trong nhà cô ta mệt mỏi đi ra. Gặp được Mạnh Thiếu Khiêm, Tố Quyên như thấy thần tiên nhanh chóng mở cửa cho anh.
Mạnh Thiếu Khiêm đi vào nhà đã bị Tố Quyên ôm chặt lấy. Bộ dạng cô ta nhếch nhác, uể oải nức nở trong ngực anh:
“Khiêm…anh đến rồi….em nhớ anh lắm…”
Mạnh Thiếu Khiêm khó chịu hơi lách người ra đứng đối diện cô ta. Anh quan sát nét mặt cô ta một lúc rồi mới nói:
“Em bình tĩnh làm gì mà thành bộ dạng doạ người thế. Còn đâu là Tố Quyên đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn của Trình gia nữa.”
Tố Quyên bật khóc, vẫn giữ bộ dáng nức nở mà nói với anh:
“Em…em chỉ là sợ quá….Khiêm…sao bây giờ anh mới đến tìm em vậy….Em tưởng….tưởng anh vì chuyện em gây tai nạn mà trốn tránh em…”
Đôi mắt Mạnh Thiếu Khiêm ánh lên tia khinh bỉ khó thấy. Anh ôm vai cô ta kéo sát vào mình và giả vờ cất mấy lời ngon ngọt dỗ dành:
“Em đó, anh thương em như vậy lại chờ em mấy năm trời làm sao dễ dàng mà bỏ em được. Việc này anh lo liệu cho em có chút phức tạp nên gần đây không đến thăm em. Nhìn thấy em như vậy anh đau lòng lắm. Không có việc gì đâu, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.”
Tố Quyên nghẹn ngào thút thít trong lồng ngực Mạnh Thiếu Khiêm. Dù sợ hãi nhưng môi cô ta vẫn bí mật cong lên nụ cười kênh kiệu. Hừ, mụ đàn bà đáng chết đó làm cô ta thành bộ dáng khó coi thế này, cô ta nguyền rủa mụ có chết cũng không được yên. Mạnh Thiếu Khiên quả là say mê cô ta đến mù quáng, anh đã ra tay rồi cô ta còn sợ gì nữa. Quả nhiên có quyền thế vào là khác ngay chứ lúc trước anh chỉ có đánh đấm với lũ đầu đường xó chợ vì mấy miếng ăn rẻ mạt. Nghĩ thế, cô ta lại thấy khinh thường. Nếu Mạnh Thiếu Khiêm bây giờ chỉ là kẻ nghèo hèn thì đừng mong cô ta quay lại. Cô ta xinh đẹp như vậy đâu thể dâng mình cho kẻ nghèo nàn. May là bây giờ anh đã giàu có rồi, danh tiếng lẫy lừng nên cô ta mới niệm tình cũ mà vác mặt đi tìm anh. Chủ yếu để về sau có cuộc sống sung túc chứ yêu đương gì nữa đâu. Nếu một mai Mạnh Thiếu Khiêm chẳng thể đáp ứng được mong muốn của cô ta thì cô ta cũng đá anh đi và đi tìm mối khác ngon hơn.
Mỗi người một suy nghĩ, ai cũng có tính toán trong lòng nhưng Tố Quyên không bao giờ ngờ được người đàn ông mà cô ta nghĩ là mù quáng lại đang điều khiển ngược lại cô ta như một con cờ.
Qua một lúc, Mạnh Thiếu Khiêm buông Tố Quyên ra. Anh dùng ngón tay lau đi khoé mắt ướt nhẹp trên mắt cô ta rồi trưng bộ mặt quan tâm người yêu đầy chân thật và nói:
“Đừng lo nữa, có anh bảo vệ em rồi. Nhìn thế này chắc chưa ăn gì đúng không?”
Tố Quyên rũ bỏ vẻ mặt đắc thắng khi nãy trở lại với dáng vẻ yểu điệu yếu đuối. Cô ta nghẹn ngào đáp:
“Vâng, em sợ quá nên không ăn uống gì cả. Mấy ngày nay rồi đó Khiêm. Mỗi ngày, mỗi ngày anh có thể đến đây với em không? Hãy ở cạnh em đến khi em ngủ say rồi về được không? Em rất sợ hãi anh à!”
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự tiếc nuối, anh lắc đầu:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!