Mọi người đã có mặt tại Hàn gia và đang dùng cơm. Triệu Vy hào hứng chào đón hai người chị em mới của mình. Không khí bữa cơm tối rất ấm áp. Lệ Ái ngồi bên cạnh Mạnh Thiếu Khiêm chỉ lặng lẽ ăn cơm, ai hỏi đến thì trả lời còn không thì sẽ im lặng. Mạnh Thiếu Khiêm ngồi bên cạnh từ tốn ăn, thỉnh thoảng sẽ quay sang hỏi cô xem muốn ăn cái gì.
“Ăn cá nhé! Thiếu phu nhân nấu ăn rất ngon, em ăn nhiều một chút.”
Nói rồi gắp cho Lệ Ái chút cá chiên, Lệ Ái nhận lấy ăn ngay với cơm. Thật ra thì tình trạng buồn nôn của cô không quá nặng, mang thai nay cũng đã hơn một tháng, tự dưng không còn nôn nữa. Đó cũng là may mắn.
Triệu Vy ngồi đối diện nhìn thấy hai người họ trong lòng nghĩ ngợi đôi chút sau đó gắp một ít thịt bỏ vào chén cơm của Lệ Ái và nói:
“Anh Khiêm đã nói thế rồi thì em phải ăn hết tất cả các món ở đây chị làm nha để xem có ngon thật không. Đừng ngại, chúng ta là người một nhà mà, em thích cái gì cứ ăn tự nhiên.”
Lệ Ái ngượng ngùng mỉm cười gật đầu:
“Dạ, em cảm ơn chị. Đồ ăn ngon lắm.”
Xong cơm tối ba người đàn ông kéo nhau lên thư phòng của Hàn Chấn Phong bàn việc còn ba cô gái ra sofa vừa ăn trái cây vừa trò chuyện. Triệu Vy mắt sáng như sao vô cùng vui vẻ nói:
“Không ngờ hai người Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy. Từ giờ em lại có thêm chị em để trò chuyện rồi.”
Lệ Ái và Phương Diễm ngại đến ửng hồng khuôn mặt vì câu nói của Triệu Vy. Phương Diễm nói:
“Các anh ấy cứ nói quá lên, bọn chị rất bình thường mà.”
Lệ Ái yên lặng ngồi ăn trái cây, một tiếng cũng không nói làm cho Triệu Vy và Phương Diễm thắc mắc. Phương Diễm hỏi:
“Lệ Ái, hôm nay chị thấy em không được vui. Có chuyện gì sao?”
Lệ ÁI lắc đầu cười gượng đáp:
“Không có gì đâu chị. Tại mấy ngày nay bài vở nhiều quá nên em có chút mệt thôi.”
Triệu Vy quan sát nét mặt Lệ Ái, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh kia cô có thể thấy được nỗi buồn bả ẩn chứa trong đó. Cô bé này xem ra có điều khó nói đây mà. Khẽ vỗ nhẹ lên vai Lệ Ái, Triệu Vy dịu dàng nói:
“Có gì khó khăn hay muốn chia sẻ thì nói với bọn chị. Mạnh Thiếu Khiêm đưa em đến Hàn gia dùng cơm có thể thấy anh ấy coi trọng em. Nếu giữa cả hai xảy ra bất trắc mà em ngại nói với anh ấy thì đến đây tâm sự cùng chị. Hoặc em nói với chị Phương Diễm nè. Anh ấy làm khó em thì bọn chị sẽ đòi công bằng cho em.”
Lệ Ái xúc động bật cười trước lời Triệu Vy nói, hai người chị gái này thật tốt với cô khiến cô được phần nào an ủi. Nén cảm xúc, Lệ Ái cất tiếng:
“Không có đâu chị, Thiếu Khiêm anh ấy rất tốt với em, chúng em không lúc nào xảy ra cãi vả cả.”
Triệu Vy gật gật như đã hiểu, cô không gặn hỏi nhiều vì cô biết sẽ có những chuyện người ta muốn giữ riêng trong lòng.
—————————————————————
Lệ Ái thẩn thờ đi trên đường, cô vừa mới tới một bệnh viện nhỏ để khám thai. Cái thai đã ba tháng rồi, phát triển tốt nhưng phải cần bồi bổ thêm. Hơn hai tháng nay Lệ Ái không ngừng bí mật theo dõi Mạnh Thiếu Khiêm sau giờ tan học và biết được anh đã quay lại với người cũ. Đoán được trước cả nhưng sao vẫn đau lòng như vậy. Cô lấy tư cách gì để ép anh không thể quay lại với người mình yêu….cô chỉ là một hạt cát vô tình lướt qua cuộc đời anh mà thôi….
Trái tim yếu đuối muốn được giải toả, cô muốn tìm một người có thể hiểu mình để nói chuyện. Lúc này trong đầu hiện lên một cái tên sau đó cô vội bắt xe đến Hàn gia.
Khi gặp được Triệu Vy. Lệ Ái đã không giữ nổi mình, cô nghẹn ngào kể lại hết mọi chuyện cho cô ấy nghe. Triệu Vy như sốc nặng luôn, cô không ngờ mình lại biết được bí mật động trời như vậy. Vội ôm lấy Lệ Ái vỗ về trấn an, Triệu Vy nói:
“Em bình tĩnh một chút, chuyện này lớn không phải em muốn đi là đi. Để chị nói với Chấn Phong bảo anh ấy tìm cách nói cho anh Khiêm. Em mang thai con cháu Hàn gia nhất định Chấn Phong không để Mạnh Thiếu Khiêm bỏ nó đi đâu.”
Lệ Ái nức nở đau đớn tột cùng chỉ có thể hoà nỗi đau ấy vào những giọt nước mắt. Triệu Vy thấy vậy cũng không kìm được xúc động, mắt đỏ hoe…
Lệ Ái buông Triệu Vy ra, tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài. Hít một hơi thật sâu sau đó nhàn nhạt cất lời:
“Em sẽ đích thân nói chuyện này cho anh ấy. Cây kim trong bọc có ngày lòi ra, bây giờ nói một lần là được. Anh ấy chấp nhận hay không không quan trọng nữa. Em chỉ muốn bảo vệ con của em, muốn nuôi nó. Dù trong người em chỉ còn vài đồng cũng sẽ không bỏ nó. Chị, nếu em đi thì mong mọi người thay phiên chăm sóc cho Thiếu Khiêm nhé….! Em sợ cô gái kia sẽ khiến anh ấy lần nữa đau lòng, em không muốn thấy anh ấy khổ sở nữa. Cuộc đời đã khiến anh ấy quá vất vả rồi.”
Triệu Vy không thể chịu đựng được nữa, cô đã bật khóc. Sao cô gái này có thể mạnh mẽ như vậy, chấp nhận đau khổ để đổi lấy hạnh phúc cho người đàn ông mình yêu. Lệ Ái tuy nhỏ, bây giờ vẫn chỉ là một học sinh nhưng đã chấp nhận đánh đổi tất cả để ở cạnh Mạnh Thiếu Khiêm. Là anh ta ngu ngốc, có được ngọc quý trong tay lại không biết giữ. Triệu Vy quyết tâm không để cho Mạnh Thiếu Khiêm cùng cô gái cũ của anh ta có kết viên mãn được, như thế quá bất công cho Lệ Ái. Cô phải nghĩ cách thật nhanh mới được. Cô cảm nhận Mạnh Thiếu Khiêm đã yêu Lệ Ái nhưng mà tên đàn ông ngu muội đó giống như anh rể Thiên Vũ của cô vậy, chỉ biết ôm lấy những chấp niệm cũ để làm đau khổ cô gái yêu mình. Cô chắc chắn không để tình trạng thế này xảy ra nữa.
Khẽ nói với Lệ Ái vài câu trấn an rồi tìm cách để Lệ Ái ở lại ăn cơm cùng mình, trong lòng Triệu Vy cũng theo đó mà tính toán. Lệ Ái chẳng thể từ chối được nên ở lại Hàn gia dùng cơm trưa với Triệu Vy. Cô có thể thả lỏng mình một chút vì đã nói ra được tâm sự mình giấu bao lâu nay, đồng thời lại nghĩ đến những viễn cảnh khi Mạnh Thiếu Khiêm biết sự thật…..Cô cứ nói ra vậy, tới đâu thì tới…
—————————————————————
Mạnh Thiếu Khiêm tan làm, anh đến chỗ Tố Quyên vì cô ta nói muốn cùng anh đi mua chút đồ cho ba mẹ cô ta. Tố Quyên nói dắt anh về gặp ba mẹ. Mạnh Thiếu Khiêm cười nhạt đồng ý nhưng không ai biết sau nụ cười đó là cả sự tính toán không ngờ.
Mạnh Thiếu Khiêm cùng Tố Quyên và ba mẹ cô ta đang dùng cơm. Anh ăn từ tốn nhưng vẫn không hết chén cơm. Có lẽ do không quen và anh nghĩ đến Lệ Ái ở nhà. Không biết cô đã ăn cơm hay chưa….
Tố Quyên thấy anh trầm ngâm liền hỏi:
“Cơm không ngon à Khiêm?”
“Ăn ngon lắm.”
Mạnh Thiếu Khiêm nhàn nhạt đáp. Ánh mắt anh hướng đến ông Trình ngồi đối diện sau đó nói:
“Trình tổng có lòng rồi, bữa cơm này thịnh soạn quá.”