Mạnh Thiếu Khiêm trở lại khách sạn đã là mười giờ tối. Lúc anh vào phòng thấy Lệ Ái đang xem phim rất tập trung, anh cũng không phiền đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa qua. Lệ Ái say mê chìm đắm trong Harry Potter, cô cũng là fan của bộ phim và truyện nên khi Mạnh Thiếu Khiêm đi cô buồn chán liền mở lên xem. Khách sạn cao cấp vì vậy thiết bị cũng sang trọng, hiện đại hơn, màn hình chiếu phim to vô cùng sắc nét xem thích mắt và sinh động. Lệ Ái thật sự đã cuốn theo tình tiết của bộ phim rồi nên không để tâm xung quanh, Mạnh Thiếu Khiêm ngồi bên cạnh từ lúc nào cô cũng chẳng biết.
Đôi mắt sâu thẳm ánh lên nét ôn nhu nhìn cô gái nhỏ đắp chăn ngồi bo gối chăm chú xem phim, khoé môi bạc mỏng nở nụ cười nhẹ. Nhân lúc Lệ Ái không chú ý ở bên tai cô khẽ hỏi:
“Đang xem phần mấy?”
“Phần 4”
“Hay không?”
“Hay lắm, hay vô cùng!”
Lệ Ái xem không rời mắt mà ngay đến đoạn gay cấn nữa, cô chỉ trả lời theo quán tính chứ không để ý là ai đang hỏi mình. Mạnh Thiếu Khiêm cười cười trước bộ dáng đáng yêu này, anh đưa tay xoa phía sau đầu cô rồi lấy ipad im lặng ngồi xem. Dù đã coi vô số lần với bạn học cũ và vì nhà không có điều kiện nên Lệ Ái thường coi phim ở nhà bạn sau những buổi học nhóm nên cô cũng biết khá nhiều phim hay. Có điện thoại lại đọc được nhiều thể loại sách văn học nữa nên Lệ Ái vẫn theo kịp sự hiểu biết của giới trẻ hiện giờ. Chính vì vậy cô tìm hiểu về Harry Potter và thành fan luôn, mỗi lần coi lại đều như lần đầu bồi hồi theo từng khung cảnh nên sự tập trung sẽ dồn hết vào đó. Cho đến khi qua phân đoạn gay cấn Lệ Ái mới dần trở về thực tại, cô quay đầu qua bắt gặp Mạnh Thiếu Khiêm ngồi cạnh, đôi mắt long lanh căng ra. Anh về khi nào nhỉ?
Nhìn cơ thể vạm vỡ chỉ quấn mỗi khăn tắm lớn ngang hông, tóc đã khô bớt nhưng vẫn còn vài chỗ rũ nước xuống. Dáng vẻ phong thái tựa lưng vào thành ghế trông quyến rũ, tà mị vô cùng. Lệ Ái khẽ nuốt nước bọt trong cổ họng, mặt cô dần ửng hồng nóng ran….Trời ơi cô lại bị cuốn hút nữa rồi, với cô việc ngắm Mạnh Thiếu Khiêm không bao giờ là đủ….Anh thật sự quá tuấn tú cứ như vị thần uy dũng đầy phong độ trong các câu chuyện thần thoại vậy.
Hít thở một hơi, Lệ Ái cất tiếng:
“Anh sao không mặc đồ vào, trời lạnh lắm sẽ bị cảm đó.”
Mạnh Thiếu Khiêm ngước lên đối diện cô, anh bỏ ipad sang tủ gỗ nhỏ bên cạnh, tay chống đầu tựa lên thành ghế, nét mặt đầy sự thích thú thản nhiên đáp lại:
“Mặc làm gì lát nữa cũng cởi thôi!”
Trước câu trả lời của anh, Lệ Ái như bị thiêu đốt vậy, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng….Người đàn ông này đúng là dạy hư cô rồi, anh chỉ cần nói đến điều gì không rõ ràng cô liền nghĩ theo nghĩa đen…
Mạnh Thiếu Khiêm bật cười chỉnh lại tư thế ngồi sau đó ôm cả chăn và Lệ Ái vào lòng mình. Mắt nhìn màn hình đang chiếu phim rồi nhìn xuống cô cất tiếng:
“Có muốn xem nữa không?”
Cái đầu nhỏ gật gật, ánh mắt như cún con ngoan ngoãn vô cùng làm Mạnh Thiếu Khiêm như tan chảy. Cánh tay ôm chặt Lệ Ái hơn nữa rồi tiếp tục nói:
“Được vậy xem tiếp đi.”
Lệ Ái nghe thế vui vẻ chôn đầu trong lồng ngực ấm áp của Mạnh Thiếu Khiêm tiếp tục xem phim. Anh cũng không muốn phiền cô nên chỉ im lặng ôm thỏ con vuốt ve làn da mịn màng nơi cánh tay. Qua một lúc, Lệ Ái nghe được tiếng nói trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu:
“Dặn em bao nhiêu lần rồi, cơ thể em dễ bị lạnh mỗi khi khí trời lạnh thế này. Mặc mỏng như vậy còn không chịu khoác thêm áo mà chỉ đắp chăn thôi làm sao đủ ấm. Ái Ái, em không ngoan!”
Lời nói có phần trách móc nhưng bàn tay vẫn kéo chăn cao lên đầu vai cho cô. Lệ Ái ngóc đầu dậy, nét mặt như hối lỗi, nụ cười xinh đẹp hiện trên đôi môi chúm chím. Rướn người hôn lên gò má cương nghị sau đó nói:
“Em không lạnh lắm với trong phòng có máy sưởi mà. Thiếu Khiêm, anh đừng giận có được không?”
Bộ dáng đáng yêu này của Lệ Ái khiến cho Mạnh Thiếu Khiêm muốn trách mắng cũng không được. Ngón tay gõ lên chóp mũi nhỏ xinh, cánh tay vòng chặt hơn tránh cho cô bị lạnh, lời nhắc nhở ân cần phát ra:
“Về sau chú ý một chút, cơ thể em yếu lắm rất dễ bệnh. Nhớ chưa?”
“Dạ”
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy Mạnh Thiếu Khiêm cũng không khó dễ nữa để Lệ Ái xem trọn những đoạn cuối. Sau khi xong, anh lập tức bế bổng Lệ Ái vào phòng ngủ đặt lên giường. Ánh mắt đen tà mịn nhìn ngắm gương mặt trắng nõn thuần khiết, môi mấp máy cất tiếng:
“Ngày mai đưa em đi chơi”
Lệ Ái theo thói quen đưa tay vòng lấy cổ Mạnh Thiếu Khiêm kéo sát đến mặt mình. Giọng nói êm tai, non nớt vang lên:
“Anh không bận nữa sao?”
“Xong rồi, mấy ngày sau sẽ dành cho em.”