Sân trường vắng lặng, mọi người chia nhau đi tìm nhưng họ lại quên mất rằng trong trường có một nhà kho cực lớn. Sẽ không ai nghĩ rằng có người bên trong đó nếu như thật sự không tìm đến, nhất là vào giây phút này…..
*Nhà kho
Cô gái từ từ mở mắt, trước mắt cô mọi thứ nhoè đi, đôi mắt to khẽ chớp vài cái cho thấy rõ hơn sau đó là sự hoảng hốt thoáng hiện lên. Lệ Ái cả người bị trói trên ghế rất chặt không thể nhúc nhích, cô dáo dát nhìn xung quanh. Đồ đạc đều là cũ và hư hại, mùi ở đây rất khó chịu và vô cùng mờ mịt vì chỉ được thắp sáng bởi một cái đèn treo trên trần. Với tình thế hiện tại của mình, cô biết cô bị người ta bắt rồi và đây là nhà kho của trường….Nhưng mà cô không làm gì và cũng không đụng chạm đến ai thì người ta tại sao muốn bắt cô….Theo ánh sáng bên ngoài le lói vào khe cửa, sắc trời theo tia sáng như đang chuyển màu….Trời bắt đầu bước vào hoàng hôn và sắp tối, không biết các bạn của cô đã về hay chưa….Cô sợ mình đột nhiên biến mất thế này khiến họ chờ sẽ phiền phức….Mong là họ không thấy cô thì cứ đi trước, cô không muốn vì mình mà người khác sẽ bị làm phiền.
Tiếng giày cao gót cạch cạch dưới nền, một tốp người đi đến trước mặt Lệ Ái với dáng vẻ kênh kiệu, chán ghét. Mắt Lệ Ái căng ra, cô không ngờ người bắt mình là đám người Diệu Nguyệt….Hình như từ lúc xảy ra chuyện, bọn họ đã im lặng hơn rất nhiều…Cứ tưởng đã chấm dứt vậy mà hôm nay sự tình này lại lần nữa xảy ra, bọn họ tiếp tục ức hiếp cô rồi. Chuẩn bị cả kế hoạch thế này cơ….
Diệu Nguyệt dùng ánh mắt căm ghét thù hận nhìn Lệ Ái, cô ta đi đến trước mặt cô, tay đưa lên nâng chiếc cằm nhỏ của Lệ Ái rồi nói:
“Hôm nay mày sẽ phải nhục nhã vì những gì đã gây ra cho tụi tao và gia đình. Tất cả là tại mày mới khiến bọn tao ra nông nỗi này.”
Lệ Ái khó chịu vì hành động của Diệu Nguyệt, cô cố gắn vùng mặt ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cằm mình. Trước giọng điệu của Diệu Nguyệt, Lệ Ái có phần bực tức trong người, cô thấy bản thân mình như bị hạ thấp xuống vậy….Đều bằng tuổi Diệu Nguyệt không có quyền làm thế với cô. Nghĩ sao liền làm, Lệ Ái giữ cho mình bình tĩnh nhất định rồi đáp lại, giọng nói tuy nhẹ nhưng câu từ lại rất sắc bén:
“Tôi không làm gì các cậu cả, mọi việc đều do các cậu ra mà thôi. Tại sao cứ phải gây chuyện với tôi, tôi không đụng đến các cậu thì hà cớ gì phải khó dễ. Gia đình các cậu bị các cậu ảnh hưởng là do các cậu thiếu suy nghĩ trong hành động mới dẫn đến hậu quả như vậy. Bây giờ các cậu bắt tôi chỉ để trả thù có phải hơi nực cười không? Đừng để mới tí tuổi đầu đã phải đi cải tao về nhân cách đạo đức. Nhà các cậu là thượng lưu, chính các cậu cũng nhận mình giàu sang hơn hẳn người khác vậy tại sao không có cho mình một tính cách của giới thượng đẳng? Tại sao cứ phải cư xử như người thiếu học thức và hạ lưu như vậy?”
Bốp… Một tiếng tát vang lên vô cùng chói tai, Diệu Nguyệt đã đánh Lệ Ái thật mạnh, cứ như dồn cả sức lực vào cái đánh này. Cô ta không ngờ Lệ Ái lại xem thường cô ta như vậy, cô ta không cam tâm….Con nhỏ đáng ghét nó chẳng là cái thá gì để phê bình cô ta và bạn cô ta hết….
“Con khốn, ai cho phép mày nói chuyện giọng đó với tụi tao? Tụi tao ở trên đỉnh mà mày cả đời chẳng thể với được đâu nên đừng mạnh mồm.”Hôm nay tao không khiến mày nhục nhã ê chề thì tao cảm thấy quá có lỗi với bản thân, gia đình và bạn bè tao….Ỷ vào mình có người chống lưng thì lên mặt à, vịt vẫn là vịt chẳng thể hoá thiên nga được….
Lệ Ái vì bất ngờ bị đánh mà có hơi thất hồn qua vài giây mới tỉnh táo. Nếu không bị trói thì cho dù có sứt đầu mẻ trán hay như thế nào cô vẫn sẽ xông vào đánh với đám bọn họ. Cuộc đời cô ghét nhất là những người thiếu đạo đức, thiếu tự trong như vậy….
Bạn của Diệu Nguyệt đứng ở sau khẽ tiến lên trước, trong tay cầm theo một chất lỏng màu trắng đục giấu trong chiếc kim tiêm. Cả người Lệ Ái theo đó mà run nhẹ…Cô không biết đó là gì nhưng cô có dự cảm không lành….
Cô gái kia đi đến chỗ Diệu Nguyệt, vẻ mặt ác độc hằn lên tia đay nghiến, kênh kiệu cực kì. Ánh mắt nhìn Lệ Ái thật sự chỉ toàn thù hận, cây kim tiêm đưa qua lại trước mặt cô sau quay qua Diệu Nguyệt nhếch môi cất tiếng:
“Tự nhiên muốn quay phim mà thiếu diễn viên, bây giờ có sẵn rồi. À Nguyệt, tao có trò chơi mới nè. Cây kim này mà tiêm vào là kích thích hưng phấn trong người luôn, tao muốn quay JAV cho bạn Lệ Ái thân yêu….Chật chật, bạn ấy đẹp quá nếu mà lên phim lộ ra hết thì còn đẹp biết bao…”
Lệ Ái nhíu mày, cả người cô cố gắng vùng vẫy dù sợi dây quấn quanh người rất chắc. Thì ra là trả thù bằng cách này…Cô không cho phép mình yếu đuối, cô sẽ cố gắng phản khánh kéo dài thời gian…Nếu các bạn cô đã về rồi thì vẫn còn vệ sĩ không phải sao? Cô tin họ sẽ thấy bất thường và hi vọng họ sẽ không bỏ qua vị trí nhà kho này….Mạnh Thiếu Khiêm…phải rồi…cô sẽ lặng thầm gọi tên anh, cố gắng như có anh bên cạnh để tiếp thêm sức mạnh…Cô không thể để đám người xấu xa này làm nhục mình được…
Sự quật cường bắt đầu trỗi dậy, ánh mắt long lanh đã ngập tia lạnh lẽo. Vẻ mặt vô cùng thong thả mà bắt đầu đối đáp:
“Làm gì thì phải nghĩ kĩ, dù hôm nay tôi không thoát được đây và bị lăng mạ nhục nhã thì các người cũng đừng mong giấu được chuyện này. Một người chết oan sẽ không đầu thai đâu, họ phải tìm cách giải toả đi sự oan ức trước đã. Các người gây nên chuyện này, từng người một tôi đều nhớ. Nếu tôi chết đi, các người một ngày đừng hòng sống yên, chắc chắn sẽ bị người sống lẫn người chết thay nhau hành hạ khiến các người hoảng loạn….Tôi sẽ không kháng cự đâu bởi tôi biết loại người như các cậu không xứng để tôi bỏ thời gian ra làm đau mình….Cứ để các cậu thoả mãn rồi sau đó đến phần tôi đáp lại….Nhớ, dù là ma là quỷ tôi cũng sẽ ám các cậu suốt đời cho đến khi các cậu chết cũng không chết một cách yên ổn.”
Từng lời lẽ sắc như dao phát ra cộng với nét mặt đầy vẻ xem thường của Lệ Ái làm cho đám người Diệu Nguyệt vừa giận vừa sợ, lưng bọn họ như bị thổi khí vậy, lạnh lẽo vô cùng. Nhưng mà vì Lệ Ái là nguyên nhân làm gia đình họ lao đao, họ không thể bỏ qua dễ dàng…Hừ có trách thì trách Lệ Ái quá ưu tú và may mắn khi đằng sau có Mạnh Thiếu Khiêm chống lưng….Bọn họ không cam tâm mình thua một con nhỏ thấp kém, nghèo nàn như vậy….Mặc kệ về sau, bây giờ phải khiến Lệ Ái đau đớn mới hả dạ….
Diệu Nguyệt nhếch môi ra hiệu cho hai người đằng sau, bọn họ hiểu ý đập tay và có một đám đàn ông cỡ mười người xuất hiện. Tất cả đều rất bặm trợn, cao to đi đến bao vây xung quanh.
Lệ Ái mặt dù đã trắng bệt nhưng cô vẫn giữ cho mình bình tĩnh…Cô có niềm tin, có hi vọng sẽ có người đến cứu mình kịp lúc….Cô phải kiên trì tới cùng….Thiếu Khiêm, hãy nghe lời cầu cứu của em!
Diệu Nguyệt từng bước tiến đến, tay nhấn vào chỗ đẩy của kim tiêm, chất lỏng chảy ra một chút. Vẻ mặt cô ta như bị điên vậy, đằng sau là bạn nam chơi cùng hội đang bật máy quay, cả hai cô gái kia cũng đã bật điện thoại lên sẵn sàng cho một cuộc hành hạ, tra tấn dã man. Diệu Nguyệt nhếch môi, kim tiêm đưa đến cánh tay Lệ Ái, tuỳ ý tiêm vào chất lỏng dù Lệ Ái vùng vẫy. Sự độc ác đã hiện lên quá thể, cô ta cười lớn như điên dại mà nói:
“Lần này chẳng ai cứu được mày đâu, đám đàn ông kia sẽ là người cứu mày. Đây là hậu quả mày phải nhận khi đã chống đối tụi tao. Rồi đoạn clip sẽ lập tức xuất hiện trên tất cả các trang web kể cả trang của trường. Bạn ơi, bạn tận hưởng đi, học nhiều quá rồi. Cái thứ như mày chỉ nên chìm dưới đáy xã hội thôi….”
“Rồi các cậu sẽ chẳng thể nào sống yên ổn…!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!