Như đã nói, buổi chiều Mạnh Thiếu Khiêm tự mình đến đón Lệ Ái rồi cùng đi tới bệnh viện thăm bà Phương Tình
Cửa phòng bật mở, bà Phương Tình trên giường bệnh xem sách báo ngước lên nhìn thấy con gái đi vào cùng người đàn ông tuấn tú. Trong thâm tâm bà đoán đây chắc là người đã ra tay giúp đỡ mẹ con bà.
Lệ Ái đi đến chỗ của mẹ sau đó quay sang Mạnh Thiếu Khiêm rồi giới thiệu:
“Thiếu Khiêm đây là mẹ em, tên là Phương Tình.”
Sau đó quay sang nói với mẹ:
“Mẹ, đây là Mạnh Thiếu Khiêm, phó tổng công ty Hàn thị. Anh ấy là người giúp đỡ hai mẹ con mình đấy.”
Bà Phương Tình cười nhạt gật đầu với Mạnh Thiếu Khiêm sau đó quan sát anh một lúc. Dáng người cao lại chắc khoẻ rắn rỏi, vô cùng tuấn tú. Gương mặt cương nghị trông sáng vô cùng, nhìn là biết người tài giỏi. Qua một lúc bà cất tiếng:
“Cảm ơn cậu đã bỏ thời gian đến đây thăm tôi. Ngại quá, do tôi lo cho Lệ Ái sợ nó bị người ta lừa rồi giống tôi thì khổ. Nhưng bây giờ thấy cậu tôi yên tâm rồi, cậu là một người tốt.”
Mạnh Thiếu Khiêm nhìn bà trên môi cũng nở nụ cười nhẹ. Nhỏ đến lớn sống cực khổ rồi được Hàn phu nhân mang về nuôi dạy cưu mang mới được biết mùi tình thân. Khi nhìn người phụ nữ này, anh thấy giống như sinh mẫu của mình vậy, không thân nhưng với anh một người thiện lương như bà Phương Tình nên có được sức khoẻ tốt. Hàn phu nhân đã qua đời, anh chưa báo hiếu vậy anh sẽ đem phần hiếu thuận ấy dành cho người phụ nữ này. Bà tựa như Hàn phu nhân, hiền dịu vô cùng. Mạnh Thiếu Khiêm rất quý những người như vậy.
“Không có gì đâu, bác khoẻ là cháu vui rồi. Người hoạn nạn cùng đường thì cháu cứu giúp là lẽ đương nhiên. Lệ Ái còn nhỏ muốn lo cho bác phải tìm đủ đường, cháu cũng không thể để cô ấy bị người ta lừa được. Bác yên tâm dưỡng bệnh đi đừng lo nghĩ, mọi thứ con sẽ lo chu toàn. Lệ Ái sống cùng con phụ giúp việc nhà xem như đáp lại sự trợ giúp này.”
Bà Phương Tình mỉm cười đôi mắt ửng đỏ lên. May mắn trên đời này vẫn còn người tốt với mẹ con bà như thế. Người đàn ông này làm bà rất yên tâm khi để Lệ Ái ở bên cạnh.
Khẽ lau mi mắt, bà Phương Tình nói:
“Tôi gửi Lệ Ái ở chỗ cậu để nó phụ giúp, hi vọng cậu thương mà cưu mang nó. Để khoẻ rồi tôi đi làm kiếm tiền trả lại cho cậu.”
Mạnh Thiếu Khiêm cầm lấy bàn tay chai sần của bà vỗ nhẹ, lời nói ôn nhu phát ra:
“Bác cứ dưỡng bệnh cho khỏi đi, đỡ phần nào hay phần đó. Lệ Ái cháu sẽ thay bác chăm lo. Còn về tiền cháu đã bỏ ra giúp đỡ thì cứ dựa vào thái độ của Lệ Ái mà tính thôi. Chút tiền nhỏ không có bao nhiêu đâu, bác có sức khoẻ là cháu vui rồi.”
Lệ Ái đứng bên cạnh theo lời Mạnh Thiếu Khiêm nói cũng cảm động không kém. Anh quá tốt, bây giờ chỉ cần có Mạnh Thiếu Khiêm bên cạnh, Lệ Ái xem như đã may mắn hơn rất nhiều người rồi.
Thế là chiều hôm đó, Mạnh Thiếu Khiêm cùng Lệ Ái và mẹ cô trò chuyện ở phòng bệnh rồi cùng nhau ăn tối. Anh đặt món bổ dưỡng cho bà Phương Tình ở nhà hàng mang đến cho bà tẩm bổ, còn lại thức ăn thì Lệ Ái thích gì anh đặt cái đó. Khi trở về nhà cũng đã chín giờ, hai người cùng đi tắm.
Phòng tắm có bồn tắm hình tròn lớn, Lệ Ái nhỏ bé ngồi phía trước, tấm lưng trắng nõn tựa lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ở sau. Cô có chút ngượng ngùng dù đã tiếp xúc da thịt với nhau nhiều lần. Chơi đùa cùng xà phòng trong nước ấm, cái đầu nhỏ khẽ quay ra phía sau, miệng mấp máy:
“Thiếu Khiêm, hôm nay cảm ơn anh!”
Mạnh Thiếu Khiêm nhẹ nhàng xoa xà phòng lên hai cánh tay mảnh khảnh của Lệ Ái giúp cô kì cọ, đôi mắt đục ngầu nhìn làn da trắng nõn của cô. Nghe Lệ Ái nói vậy liền cất tiếng trêu:
“Thế em định trả ơn như nào?”
Lệ Ái hơi nghiêng người về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát gò má cương nghị rồi đặt lên đó một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Lớn gan rồi lại ngượng ngùng, Lệ Ái rất nhanh quay lại tư thế cũ tránh đi ánh nhìn của Mạnh Thiếu Khiêm. Còn anh, anh không nghĩ Lệ Ái sẽ làm như vậy, đôi môi bạc cong lên một đường quyến rũ sau đó động tay một cái đã làm Lệ Ái đối diện với mình, cơ thể nhỏ bé ngồi vòng chân hai bên eo anh. Hơi thở nóng bỏng cùng hơi nước vây quanh Lệ Ái khiến cho cô như ngừng thở. Cảm giác trong cô bây giờ chính là hồi hộp, ánh mắt như lửa của Mạnh Thiếu Khiêm làm cả cơ thể cô như bị thiếu đốt. Mạnh Thiếu Khiêm đưa tay di chuyển từ sóng mũi cao đến hai gò má ửng hồng và dừng ở cánh môi xinh đẹp. Lệ Ái ngượng ngùng theo từng động tác đó nên có phần tránh né.
Mạnh Thiếu Khiêm phát ra tiếng cười trầm thấp, giọng nói quyến rũ bên tai cô vang lên:
“Lần sau có hôn thì phải hôn ở môi của tôi hoặc hôn lâu một chút. Như gió vậy, tôi chưa cảm nhận được hết.”
Lệ Ái cắn môi khẽ đáp:
“Em…em lần đầu chủ động nên chưa quen lắm…Xin lỗi.”
Tiếng cười của người đàn ông lần nữa phát ra đồng thời cất giọng:
“Ngốc, ngại gì chứ. Tôi dạy em!”
Mặt Lệ Ái đã hồng bây giờ còn hồng hơn nữa trông đáng yêu, kiều diễm vô cùng làm cho Mạnh Thiếu Khiêm thật sự sôi sục không ít. Lời nói kiều mị thì thầm:
“Thiếu Khiêm, có anh thật tốt, em cảm thấy như mình được bao bọc trong vòng an toàn vậy. Anh sẽ cần em bên cạnh rất lâu phải không? Cho dù em mãi không thể học được cách làm anh vui, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời anh thì anh vẫn giữ em bên cạnh đúng không?”
“Sợ mất tôi như vậy?”
Mạnh Thiếu Khiêm không trả lời mà hỏi ngược lại cô khiến Lệ Ái có phần bối rối nhưng rất nhanh cô đã lấy lại cảm xúc của mình. Đôi mắt long lanh to tròn như ôm lấy cả gương mặt anh tuấn, lời nói êm tai cứ thế tiếp tục vang lên:
“Em không biết về sau thế nào nhưng nếu anh hỏi như vậy em sẽ nói là có. Thiếu Khiêm, em hình như đã quen có sự bao bọc của anh vì vậy xin anh nếu như em làm anh không hài lòng thì hãy dạy bảo đừng rời xa em. Anh là thượng đế mà em tôn sùng nhất, anh che chở cho em và mẹ, ơn nghĩa này em trả mãi cũng không hết. Thiếu Khiêm, giữ em bên cạnh anh thật lâu nhé, em muốn ở bên anh. Từ trước đến nay chưa có người đàn ông nào có thể giúp đỡ em và mẹ nhiều như thế, em không biết miêu tả cảm xúc của mình cho anh thế nào mới đúng nhưng em không có ý gì khác….Chỉ là muốn được bên cạnh anh thôi, làm một tình nhân nghe lời ngoan ngoãn…”
Mạnh Thiếu Khiêm quan sát con thỏ nhỏ đang khua tay múa chân giải thích cho anh hiểu, trong lòng cũng chộn rộn không ít. Khi Lệ Ái nói sợ mất anh, anh không biết vì sao tim mình lại đập mạnh. Có lẽ là do xúc động vì trên đời này vẫn có một cô gái người cần anh, tôn sùng anh, xem anh là tất cả. Đã từng trải qua đau thương, anh không muốn tin bất kì một người phụ nữ nào nữa, đặc biệt là những cô gái ngây thơ. Nhưng Lệ Ái lại khác, cô thuần khiết khiến người ta tan chảy, hiểu chuyện đến đau lòng làm cho Mạnh Thiếu Khiêm anh có cảm giác rất đặc biệt không hề sinh ra chán ghét.
Khẽ hôn lên vầng trán thanh tú, Mạnh Thiếu Khiêm cất tiếng:
“Chỉ cần em ngoan không làm trái ý của tôi thì tôi không bỏ em. Ái Ái, tôi thương em, tín nhiệm em nên đừng làm tôi thất vọng. Được không?”
“Dạ.”
Một tiếng “dạ” như suối mát chạm đến trái tim lạnh lẽo, kiềm lòng không đậu Mạnh Thiếu Khiêm liền hôm lên đôi môi nhỏ một cách nồng nàn. Lệ Ái bất ngờ nên chỉ biết trúc trắc đáp lại mặc anh càn quấy, hai cánh tay choàng lên cổ anh ôm chặt. Bàn tay to lớn lần mò những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, môi đã dời xuống cần cổ thon mịn cắn mút để lại ấn kí thuộc về riêng anh. Tay di chuyển đến bộ ngực tuy chưa phát triển hết nhưng đã rất vừa tay khẽ xoa nắn. Lệ Ái làm sao chịu được kích thích liền kêu lên:
“Ưm…đừng mà…”
Mạnh Thiếu Khiêm vừa hôn quanh cổ cô, tay trêu đùa hai bầu ngực tròn trịa đáng yêu không ngừng khen ngợi:
“Ái Ái…chưa trưởng thành đã to như vậy, em nói xem nếu em mười tám tuổi thì còn to thế nào nữa…?”
“Ư…a…Thiếu Khiêm à….xoa nhẹ thôi…”
Lệ Ái không còn tâm trí đâu mà trả lời anh, cô đang dần bị kích thích dục vọng điều khiển. Mạnh Thiếu Khiêm trêu đùa ngực rồi dời đến hoa tâm khít chặt ấm áp dò thám. Ngón tay vừa cho vào đã bị kẹp chặt khiến anh tê rần…Yêu tinh!
Lệ Ái bị sự chuyển động bằng ngón tay ở trong mình dày vò, khoái cảm liên tục dâng đến khiến cả cơ thể không ngừng uốn éo. Miệng vẫn phát ra những tiếng rên kiều mị, non nớt:
“Ưm…a…Thiếu Khiêm…em…em không chịu nổi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!