Lúc hai người đi trên đường di chuyển đến sảnh chính của căn nhà hoang thì bất ngờ vang lên âm thanh thông báo.
" Người chơi Quán Lâm, bị quỷ bắt "
Lục Phiêu Diêu siết chặt lấy đèn pin, thập thò đi theo sau lưng anh, còn anh thì xem bản đồ để tìm đường đến sảnh chính.
Đèn pin của cô chớp tắt, cô hoảng hốt nhăn mày:
- Sao có thể hết pin nhanh vậy được?
Mặc dù cô sử dụng đèn pin từ lúc bắt đầu tới giờ nhưng đèn pin thông thường không thể nào hết pin nhanh như vậy được.
Trà Dụ đưa đèn pin mình cho cô:
- Dùng của tôi đi.
Cô ngập ngừng nhìn anh:
- Vậy anh thì sao?
Anh lấy đèn pin từ cô, sau đó lục ra cục pin trong balo, thay pin vào đèn.
Khóe mắt Lục Phiêu Diêu giật giật, là cô lo lắng thừa thãi rồi.
Trà Dụ nhìn bản đồ hiển thị trên điện thoại, lên tiếng:
- Sắp đến sảnh chính rồi, mong là tìm thấy đạn.
Chợt lúc này vang lên tiếng bước chân, theo đó là bóng dáng Duy Lệ đang chạy về phía bọn họ.
Anh nhìn cô ta, thuận miệng hỏi:
- Ban nãy Quán Lâm đi cùng cô phải không? Sao anh ấy bị bắt vậy?
Duy Lệ né tránh ánh mắt của anh, thở hồng hộc đáp:
- Anh ấy cản quỷ thay em.
Thật ra là do cô dùng anh ta thế mạnh nhưng Quán Lâm tình nguyện kia mà, nên không thể trách cô được.
Duy Lệ nhìn khẩu súng trên tay Trà Dụ, nở một nụ cười tươi:
- Anh kiếm được súng rồi à. Tuyệt quá, chúng ta đi chung đi.
Lục Phiêu Diêu sao không nhìn ra âm mưu của Duy Lệ, nhưng anh không trả lời thì sao cô có thể trả lời thay được.
Trà Dụ cụp mi nhìn khẩu súng trên tay mình, quay lưng rời đi:
- Cũng được.
Duy Lệ nghe anh đáp liền phấn khích, chạy theo dự tính bám vào tay anh thì bất chợt bị chen ngang.
Lục Phiêu Diêu chen ngang vào hai người, nắm lấy tay áo của anh:
- Tôi sợ quỷ.
Duy Lệ nhíu mày nhìn cô, hất tóc, giả bộ không quan tâm Lục Phiêu Diêu.
Trà Dụ cúi đầu nhìn cô, khẽ cười, ban nãy anh thấy cô cũng dũng cảm lắm mà, bây giờ lại sợ quỷ bất chợt.
Về phần cô, Lục Phiêu Diêu chẳng hiểu hành động ban nãy của bản thân là sao, hai lỗ tai cô ửng đỏ.
Đường tới sảnh chính không xa, vốn tưởng an toàn thì bọn họ lại nghe thấy tiếng gầm của quỷ.
Cô nâng mắt nhìn anh, gấp rút nói:
- Chúng ta mau chạy thôi.
Duy Lệ nhíu mày nhìn cô, giọng mỉa mai:
- Cô nhát gan quá đấy.
Anh lên tiếng:
- Phiêu Diêu, em chạy trước đi, nhớ bảo vệ chìa khóa.
Lục Phiêu Diêu thở dài liền chạy băng đi.
Duy Lệ không ngờ cô sẽ đi thiệt, khó hiểu nhìn anh:
- Sao anh để cô ấy chạy vậy?
Anh nhìn cô ta, nhàn nhạt lên tiếng:
- Cô muốn thì cứ chạy trước đi.
Duy Lệ kiên quyết lắc đầu, hai mắt si mê nhìn anh:
- Không đâu, em ở đây với anh.
Cô ta bổ sung:
- Em tin anh sẽ bảo vệ em.
Trà Dụ chỉ cười không đáp.
Lúc con quỷ đó xuất hiện, vẻ mặt Duy Lệ đã xuất hiện sự sợ hãi:
- Anh mau bắn nó đi, lấy súng bắn nó đi.
Trà Dụ đợi con quỷ đó tiếp cận gần hơn, anh mới nâng súng lên, giả bộ bắn một cái:
- Đùng, nhưng súng này không có đạn.
Nói rồi anh liền quay người chạy nhanh đi, để lại Duy Lệ cùng con quỷ trong trạng thái nghi ngờ nhân sinh.
Con quỷ thấy Duy Lệ liền bò nhanh về phía cô ta, cho dù cô ta chạy cũng không kịp.
Lúc này vang lên âm thanh thông báo.
" Người chơi Duy Lệ, bị quỷ bắt "
Lúc này chỉ còn lại ba người là Trà Dụ, Lục Phiêu Diêu và cậu nhóc trẻ Akun.
Tổ sản xuất vốn tưởng ba người sẽ giải mã không ra hoặc bị quỷ bắt, nào ngờ Trà Dụ lại bùng lên hào quang nam chính.
Akun thu thập được khá nhiều đạn và súng, chìa khóa thì đa phần được Lục Phiêu Diêu tìm thấy, còn Trà Dụ thì phụ trách tìm và giải mật mã.
Ba người hợp tác với nhau, chẳng mấy chốc đã đi lên được lầu cuối cùng của căn nhà hoang.
Akun thay đạn cho khẩu súng của cậu:
- Anh cần thay đạn không?
Trà Dụ quăng cây súng của mình về phía Akun:
- Cần, cậu thay giúp anh với.
Akun cong cong khóe môi:
- Được thôi.
Trong balo của cậu nhóc chứa khá nhiều loại đạn cùng súng, vốn cậu đưa cho cô một khẩu súng nhưng trên đường đi cô cũng không cần xài tới nên cô trả lại cho cậu.
Lúc này Lục Phiêu Diêu đang đi xung quanh để tìm đồ, cô nhặt được một tấm thẻ màu xanh lá, cùng một tờ giấy có số sáu.
Tờ giấy đưa cho Trà Dụ xong, cô cất tấm thẻ màu xanh lá vào balo:
- Chúng ta lại phía đó đi.
Lúc này tiếng gầm lần nữa vang lên ba người họ nhìn nhau, thay vì chạy thì họ quyết định đứng đợi con quỷ đến.
Lục Phiêu Diêu theo thói quen liền di chuyển ra sau lưng của hai người bọn họ, mở điện thoại xem bản đồ một cách thoải mái, tự nhiên.
Lúc con quỷ đến còn kéo theo mấy xác ướp, Akun xoay súng, nhấn còi liền bắn về phía xác ướp.
Mỗi xác ướp cần hai viên đạn, riêng con quỷ phải là năm viên bắn vào đầu, ngực, bụng, đầu gối trái, đầu gối phải.
Trà Dụ không quan tâm mấy cái xác ướp vì anh tin Akun sẽ thay anh giải quyết, anh bắn đủ năm viên, hoàn toàn hạ gục được con quỷ đó.
Đạn của bọn họ chỉ có thể cầm chân con quỷ trong ba phút, sau ba phút nó sẽ tự tái sinh.