Cô nuốt nước bọt, hỏi:
- Tôi phải nâng hai mươi kg sao?
Trà Dụ lắc đầu:
- Tính luôn thanh sắt tám kg nữa thì tổng cộng là hai mươi tám kg.
Anh nâng thanh tạ ra khỏi giá đỡ, đặt lên tay cô:
- Nào, trước hết nâng ba cái thôi.
Hai tay cô được giao trọng trách nặng nề theo đúng nghĩa đen, nâng ba cái xong thì nghe anh nói:
- Tiếp theo là năm cái.
Sau năm cái thì anh nói:
- Thêm mười cái nào.
Nâng gần năm cái nữa tay cô đã không chịu nổi nữa:
- Trà Dụ, cứu, cứu.
Anh khẽ bật cười, đỡ thanh tạ khỏi tay cô rồi đặt lên giá.
Lục Phiêu Diêu ngồi dậy, thở hồng hộc, mồ hôi gần như tuôn ra ướt cả áo, cô chẳng nghĩ gì mà cởi áo khoác ngoài ra.
Trà Dụ vừa dẹp tạ xong, ngẩng đầu thì thấy lớp áo trong vì dính mồ hôi mà gần như trong suốt, thấy cả da thịt cùng áo lót của cô.
Hai tai anh âm thầm đỏ bừng, vội lấy áo khoác phủ lên vai cô, dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, anh nói:
- Phòng này lạnh, cẩn thận cảm mạo bây giờ.
Lục Phiêu Diêu kéo khóe môi:
- Đúng vậy, tôi cởi áo khoác sẽ cảm lạnh.
Nói rồi cô vươn tay chỉ đám người nam không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần cộc:
- Vậy thì bọn họ chắc đông đá luôn rồi.
Trà Dụ ngại ngùng gãi chóp mũi:
- Nói chung là em mặc áo khoác vào đi.
Lục Phiêu Diêu giả vờ làm lơ lời anh nói.
Anh nhìn cô, chẳng nói gì mà bất ngờ nắm lấy vạt áo thun của mình kéo lên, vừa lộ ra một phần cơ bụng cùng tuyến nhân ngư.
Cô bị hành động của anh làm cho há hốc mồm, vội vàng giữ tay anh lại, kéo vạt áo anh xuống:
- Anh làm gì vậy!!
Anh đáp:
- Chẳng phải em muốn cởi áo sao?
Cô bất lực nhìn anh:
- Tôi chỉ cởi áo khoác ngoài thôi mà.
Trà Dụ lần nữa muốn cởi áo ra thì cô nhanh tay cản lại:
- Được rồi, tôi mặc áo khoác vào là được chứ gì.
Anh gật đầu.
Buổi tập hôm nay của hai người trôi qua cũng khá êm đềm, tập xong thì anh lái xe đưa cô về.
Nhìn bộ dạng cô đã đỡ ủ rũ hơn ban nãy, anh lên tiếng:
- Em thích thể loại gì?
Cô nghiêng đầu:
- Thể loại?
Anh nói:
- Thể loại phim, truyện hay trò chơi chẳng hạn.
Lục Phiêu Diêu trầm ngâm suy nghĩ một hồi thì đáp:
- Kinh dị, hành động, phiêu lưu.
Trà Dụ âm thầm ghi nhận ba thể loại cô nói, tới khi về tới nhà, anh mới lên tiếng:
- Tôi có thứ phù hợp với em.
Thấy cô có vẻ tò mò, anh làm ra vẻ bí ẩn:
- Nhưng lúc này không tiện tiết lộ, ngày mai tôi sẽ nói với em sau.
Tối, anh liên lạc với bên đạo diễn của gameshow muốn anh tham gia, anh đồng ý tham gia với điều kiện họ phải mời thêm Lục Phiêu Diêu, theo lời anh thì là anh đang muốn tuyên truyền phim mới của anh và cô, bên phía đạo diễn chẳng ngại ngần gì mà nhanh chóng đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Phiêu Diêu bất ngờ bị anh dẫn đến trường quay của gameshow đó, thấy vẻ mặt cô hơi kinh ngạc, anh nhỏ giọng:
- Cần liên lạc với phía quản lý của em không?
Lục Phiêu Diêu bỗng nhớ tới Bạch Lê cùng những sự kiện diễn ra vào hôm qua, cô mím môi, lắc đầu:
- Không cần đâu. Dù sao anh cũng là sếp lớn mà, tôi đang chạy show theo ý anh chứ có phải tự ý làm đâu.
Trà Dụ khẽ cười.
Cô không muốn liên lạc với Bạch Lê, nhất là trong thời điểm này.
Gameshow này phát sóng không lâu nhưng gây được tiếng vang khá lớn, vậy nên họ muốn mới Trà Dụ tham gia, anh sẽ giúp gameshow của họ càng nổi tiếng.
Gameshow này tên là Nhanh Chân Chạy Đi, với thể loại kinh dị cùng phiêu lưu. Những khách mời sẽ vào vai nạn nhân bị nhốt trong căn nhà hoang và chịu sự truy đuổi từ những con quỷ do nhân viên công tác của đoàn thủ vai. Những nạn nhân phải tự tìm chìa khóa, súng, đạn, pin, ròng rọc, thẻ mở khóa,...cùng những mật mã do chương trình để lại.
Bởi vì ánh sáng ở nhà hoang không tốt, đoàn phim cũng không theo đuôi để lấy hình mà họ lắp camera ở khắp nơi trong căn nhà hoang, nên mỗi khách mời sẽ được phát cho một cái balo để đựng đồ, đèn pin cùng một chiếc điện thoại hiển thị bản đồ căn nhà. Khách mời phải vừa tìm kiếm đồ đạc và trốn khỏi những con quỷ, nếu người nào bị chúng chạm vào thì sẽ thất bại.
Ngoài Trà Dụ và Lục Phiêu Diêu thì còn có bốn vị khách mời khác, lần lượt là Yên Tuyết, Quán Lâm, Duy Lệ và Akun.
Yên Tuyết là nữ ca sĩ lưu lượng cao, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, được gọi là " mối tình đầu quốc dân "
Quán Lâm là diễn viên mới nổi, nhan sắc thiên hướng cổ trang, văn nhã, ôn nhuận như ngọc.
Duy Lệ là diễn viên, ca sĩ theo trường phái đại tỷ, phong cách quyến rũ, tính cách cũng có phần ngạo mạn.
Còn cậu thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi Akun là game thủ chuyên nghiệp, từng đánh thắng nhiều trận đấu lớn, nhan sắc không tồi nên cũng thu hút một lượng lớn người hâm mộ.
Mọi người chào hỏi qua loa với nhau, sau đó nhận balo, đèn pin và điện thoại, rồi tiến vào căn nhà hoang.
Trò chơi chính thức bắt đầu.