Ngôn Hạ Sơ nghe thấy hai từ mang thai liền sượng đơ người, sau đó đưa mắt nhìn Lục Phiêu Diêu, môi mấp máy:
- Diêu Diêu, xin lỗi.
Lục Phiêu Diêu nghe đến đây chỉ muốn bật cười, bạn trai quen hai năm vậy mà giờ lại cắm cho cô cái sừng dài cùng việc tiểu tam có thể có thai.
Cuộc đời cô đúng là trò hề mà!
Cô cũng chẳng quan tâm bản thân đang được tận ba ánh mắt chăm chú dõi theo, bước chân nhanh chóng rời đi, Trà Dụ thấy vậy liền bước dài đuổi theo.
Lúc này trong căn phòng lại thấp thoáng âm thanh nghi hoặc:
- Là ảnh đế Trà Dụ sao?
Trà Dụ vừa ra đã thấy Phiêu Diêu ngồi yên trên xe, anh lấy ra mấy viên kẹo trà xanh trong xe đưa cho cô:
- Ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn.
Lục Phiêu Diêu mím môi nhận lấy:
- Cảm ơn.
Nói rồi cô xé bỏ vỏ kẹo, trực tiếp bỏ một lần hai viên vào miệng khiến hai bên má hơi phồng ra, Trà Dụ liếc nhìn cô:
- Cô đúng là không biết khách sáo mà.
Nói rồi anh lái xe đưa cô về chung cư. Lục Phiêu Diêu cứ nghĩ đến đây là xong, nào ngờ tên thần kinh bệnh này lại theo cô vào tận phòng của cô.
Nhìn nhà của mình bị tên này đi tới đi lui, đánh giá từ trên xuống, Lục Phiêu Diêu cuối cùng không nhịn được mà quăng cái gối trên sofa về phía anh:
- Anh phiền quá đấy.
Trà Dụ nghiêng người, thành công né cái gối, anh từ tối nhặt cái gối lên, sau đó ném thẳng về phía Phiêu Diêu.
Lục Phiêu Diêu không ngờ được bản thân bị gối đập liền mất thăng bằng ngã xuống sofa, cô hét:
- Anh lăn qua đây đỡ tôi dậy!!
Khóe môi Trà Dụ giật giật, thầm thở dài:
- Con gái đúng là phiền phức.
Anh vươn tay đỡ cô dậy, ngay lúc này, Phiêu Diêu vô thức ngẩng đầu, gương mặt hai người như cách như không, Phiêu Diêu đang định đẩy anh ta ra thì chợt gương mặt bị người khác chạm vào.
Trà Dụ nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô, sau đó đè xuống, quẹt một đường cuốn theo eyeliner của cô. Anh nhìn vệt nâu nâu trên tay mình, cảm thán:
- Mắt cô dơ thiệt.
Lục Phiêu Diêu quơ lấy cái gối đánh thẳng vào người Trà Dụ, gối theo đó mà vỡ tung ra, lông gối bay tứ tung:
- Anh đáng ghét quá đây!
Phiêu Diêu trừng trừng nhìn anh, chợt ngay khoảnh khắc này cô mới nhận ra mình từng gặp anh ở đâu rồi, nhìn anh thật sự rất quen mắt. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ rõ.
Hình như anh từng xuất hiện trên ti vi phải không?
Trà Dụ thở một hơi dài, anh đưa tay vòng qua eo cô, nhấc bổng lên đặt trên sofa, bản thân cũng ngồi ngay ngắn chỉnh tề:
- Đừng nghịch nữa, nói chuyện chính sự.
Cô bẹp miệng:
- Muốn nói gì?
Anh lấy điện thoại ra, đưa về phía cô acc Facebook của mình:
- Kết bạn đi.
Chẳng đợi cô nói gì thì anh đã quơ lấy điện thoại đặt trên bàn của cô, đưa về phía cô. Lục Phiêu Diêu ngơ ngác mở khóa, chỉ vài phút sau hai người đã kết bạn qua Facebook.
Trà Dụ hài lòng mỉm cười, anh lên tiếng:
- Kí hợp đồng với tôi. Tôi giúp cô đứng vững trong showbiz, còn cô chỉ cần giả làm vị hôn thê của tôi thôi.
Lục Phiêu Diêu chấp tay hướng về phía anh:
- Đại ca à, anh đi kiếm người khác đi có được không?
Anh quay đầu tỏ vẻ từ chối lời cô:
- Không, tôi chỉ muốn cô.
Trà Dụ nhìn cô, buông lời lôi kéo, gì chứ mấy lời lôi kéo thì chưa ai làm lại anh:
- Cô nói xem cô kí vào hợp đồng này có hại gì đâu. Có xem tôi giúp cô vạch trần bộ mặt tên bạn trai tồi đó, còn giúp cô thực hiện ước mơ của mình, còn cô chỉ cần giả là bạn gái tôi, lâu lâu đi ăn cùng gia đình tôi thôi. Tầm một năm thì tôi sẽ nói gia đình việc mình chia tay, tôi đau khổ không muốn kết hôn với bất cứ ai khác. Như vậy, tôi khỏe thân, cô cũng vui vẻ.
Càng nghe cô càng bị thuyết phục, ngẫm lại bản thân bây giờ cũng chẳng có công việc. Suy ngẫm một chút thì cô gật đầu:
- Hợp tác thành công.
Trà Dụ hài lòng gật đầu:
- Dọn quần áo đi, theo tôi về nhà tôi.
Lục Phiêu Diêu há hốc mồm:
- Sao tôi phải đến nhà anh?
Anh cười tà tà đáp:
- Vậy thì tôi đành ở lại nhà cô vậy!
Nghe vậy, Phiêu Diêu vội xua tay:
- Thôi thôi, nhà tôi không chứa nổi đại tổ tông như anh đâu.
Anh nhún vai, sau đó đưa tay về phía cô, nở một nụ cười mà anh cho là lương thiện nhất:
- Tôi là Trà Dụ, người điều hành Tea-D, đồng thời là bạn trai mới của cô. Mong được giúp đỡ.
Lúc này Lục Phiêu Diêu mới nhận ra, người đứng trước cô vậy mà là ảnh đế từng nức tiếng một thời nhưng sau đó lại bất ngờ thông báo ở ẩn, nay lại xuất hiện với thân phận là người điều hành công ty nghệ thuật hàng đầu.
Thiên địa ơi, nãy giờ cô đã chửi người ta như nào nhỉ?
Quên đi, mình không sợ thì người sợ không phải là mình.
Trà Dụ như đoán được tâm trạng của cô, anh cười cười:
- Hình như cô nhớ ra tôi là anh rồi nhỉ?
Lục Phiêu Diêu thật sự cảm thấy bản thân lúc này rất hèn, cô vươn tay bắt lấy tay anh, mỉm cười:
- Trà ảnh đế, mong được giúp đỡ.