Ngón tay anh tách hai cánh môi non mềm ở phía dưới ra, viên hạch đào tiếp xúc với không khí mà không ngừng run rẩy như chính chủ nhân của nó.
Ngón trỏ thon dài của khẽ chạm vào, xoay tròn khiến hạch đào sưng lên, anh vẫn tiếp tục trêu chọc nó, chọc cho viên hạch đào càng sưng to, dựng thẳng lên.
Ở khe nhỏ của cô gái không ngừng mấp máy, không ngừng rỉ nước. Lục Phiêu Diêu như chạm trúng đỉnh điểm, hai tay cô bấu lấy cánh tay anh, ngưởng cổ về phía sau.
Cao trào.
Trà Dụ không để cô yên, một tay xoa nắn gò bồng đảo, một tay xoa nắn viên hạch đào phía dưới. Cô vừa ra thì sau chịu nổi kích thích từ hai phía, mắt cầu xin nhìn anh, liên tục lắc đầu:
- Dừng lại chút. Tôi chịu không nổi.
Anh sao có thể nghe theo ý cô, động tác của anh càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, cô vừa đau vừa sướng, lại lần nữa đạt cao trào.
Ba mươi phút sau.
Lục Phiêu Diêu cao trào lần thứ 7.
Ga giường mà ướt đẫm một mảng lớn, nhìn qua đủ khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Hai mắt cô mơ hồ, dần mất tiêu cự, môi khẽ hở không ngừng hô hấp.
Trà Dụ đã dừng động tác, để cô hít thở lấy chút không khí. Trên bàn tay anh đẫm nước, trên chiếc áo sơ mi cũng đã bị cô làm ướt.
Anh lần nữa đè lên người cô, dùng bàn tay ướt nhẹp ấy nắm lấy cằm cô, dụ hoặc hỏi:
- Cao trào đủ chưa? Có muốn thứ lớn hơn không?
Lục Phiêu Diêu bị cưỡng chế phải nhìn anh, cô mím môi, khẽ gật đầu một cách rất nhẹ. Bên trong cô rất ngứa, rất muốn được thứ to lớn của anh đi vào, dùng nó cọ xát bên trong cô.
Trà Dụ kéo vật lớn ấy ra ngoài, nó đã sớm dựng thẳng, hùng dũng chào hỏi cô.
Hai mắt cô trợn lên, tay đặt trên ngực anh, lắp bắp nói:
- Sao lại lớn như vậy?
Kích cỡ anh vì thuốc mà to hơn bình thường, Lục Phiêu Diêu lo sợ nhìn anh, lên tiếng:
- Không vào được đâu.
Trà Dụ đưa tay nắm lấy eo nhỏ của cô, cậu em của anh chỉa vào khe nhỏ, anh dùng lực khiến cậu em chui vào trong.
Anh nhìn nơi gắn kết giữa hai người, tiếc nuối nói:
- Quả nhiên không vào hết được. Không sao, lát nữa em sẽ ăn hết mà.
Khe nhỏ của cô ăn hai phần ba đã trướng lên, anh dùng lực đưa đẩy, chỉ chốc lát sau bên trong đã dần quen với cậu em.
Trà Dụ nhích người ra, hít một hơi liền đâm mạnh vào, toàn bộ cậu em của anh chui tọt vào bên trong cô.
Lục Phiêu Diêu bị đâm bất ngờ liền cong eo, đầu ngón chân co quắp lại, bên trong quá non mềm liên tục co bóp muốn đẩy cậu em của anh ra ngoài.
Cô nói:
- Ra ngoài đi. Một chút thôi.
Anh đưa đẩy eo một cách nhẹ nhàng, vươn tay vuốt tóc cô, đặt lên trán cô một nụ hôn rất nhẹ:
- Ngoan.
Sau chữ này, tốc độ của anh càng lúc càng ác liệt, Lục Phiêu Diêu vốn ăn không vô cũng bị ép ăn.
Cô vì động tác mãnh liệt của anh mà mơ màng muốn cao trào thì nghe giọng mát lạnh của anh rỉ vào tai:
- Nhịn một chút. Nào tôi cho phép mới được cao trào.
Vấn đề sinh lý này làm sao có thể kiềm được, anh vừa dứt lời thì cô đã bị anh làm cho cao trào.
Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn anh, có chút rụt rè.
Trà Dụ bóp lấy cằm cô:
- Tôi vẫn chưa cho em ra mà, nhỉ?
Cô cắn môi, nước mắt từ khi nào đã ướt đẫm mi:
- Xin lỗi.
Anh không đếm xỉa cô, động tác lại không dừng, tay anh còn trêu chọc viên hạch đào.
Lúc cô tưởng bản thân mình sẽ lên cao trào lần nữa thì bỗng dưng anh rút vật lớn ấy ra ngoài.
Cô hoang mang nhìn anh, bên trong như đang kêu gào.
Dưới ánh mắt trông mong của cô, anh đặt vật lớn của mình cạ cạ vào khe nhỏ của cô, trêu chọc:
Em phải tự mình làm chứ.
Lục Phiêu Diêu mím môi nhìn gương mặt đẹp đến gợi đòn của anh, cô hất cằm, kiêu ngạo nói:
Anh không làm thì tôi tự mình làm.
Nói rồi bàn tay cô tự di chuyển xuống phía dưới, đến khi vừa chạm vào viên hạch đào thì bất chợt bị anh hất tay ra.
Hai mắt Trà Dụ đầy tình, nhìn hành động của cô càng khiến anh động tình, cổ họng hơi khô khiến giọng anh phát ra có chút khàn:
Con nhóc này.
Vừa dứt lời, anh dùng vật lớn của mình tiến vào trong cô, ngạo nghễ tàn phá bên trong, liên tục trêu chọc chỗ thịt nhô, sau đó lại đâm mạnh vào nơi nhạy cảm nhất.
Lục Phiêu Diêu cắn môi, thừa nhận hành động mạnh mẽ như vũ bão của anh, cô ghìm giọng không để bản thân phát ra tiếng.
Trà Dụ như phát hiện ra điều cô đang làm, động tác của anh càng nhanh hơn, bàn tay du tẩu trên những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô như viên kẹo giữa đôi gò bồng đảo, đùi non hay rún.
Khi cô đạt cao trào vẫn cố không hét lên, cả cơ thể run rẩy, đôi chân vun lên cao, đầy ngón chân co quắp lại.
Anh chống tay để mặt đối mặt với cô, khóe môi anh xả ra nụ cười mê hoặc:
- Sao lại im lặng? Tôi thích nghe giọng em nhất đấy.
Nhất là khi em đang nằm dưới thân tôi.
Vì tôi mà cất lên những tiếng kêu ngọt ngào.