Buổi tối vừa về nhà, sau khi tắm xong, mặc lên váy ngủ tơ tằm mềm mại, Lục Phiêu Diêu nhẹ nhàng ngồi trước gương, tỉ mỉ tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt.
Ngày mai có lẽ cô phải đi xin việc rồi.
Nhìn bản thân ở trong gương, ánh mắt Phiêu Diêu thoáng chút buồn. Thật ra cô không vui vẻ và mạnh mẽ như những gì mọi người nghĩ...
Khóe mắt cô dần ửng hồng, nước mắt đau xót cùng tiếc nuối từ từ thoát ly khỏi đôi mắt, lăn dài xuống gò má.
Hức...hức...
Trong căn phòng đơn điệu này, ánh trăng vàng nhạt thông qua cửa kính chiếu vào bóng lưng cô gái càng làm lộ rõ dáng người có chút gầy của cô. Xương cánh bướm lâu lâu lại chuyển động từng nhịp theo tiếng nấc.
Không gian vừa im lặng vừa bi thương.
Song song với lúc này, ở một nơi mà Lục Phiêu Diêu không ngờ tới, một người Lục Phiêu Diêu không ngờ tới lại diễn ra một việc khiến Phiêu Diêu càng bất ngờ hơn hết.
Trong căn phòng ngủ, tiếng nam nữ quyến luyến lấy nhau, tiếng cọ xát của thân thể, tiếng cọt kẹt của giường hòa cùng tiếng lách tách của nước.
Sáng sớm hôm sau, Lục Phiêu Diêu cẩn trọng kẻ đôi eyeliner màu nâu nhạt thì bị tiếng điện thoại làm giật bắn của người, nhìn thì thấy số lạ gọi tới, cô cũng chẳng biết tại sao lúc này lại quyết định nghe máy:
- Ai vậy?
Đầu bên kia, Trà Dụ nhẹ nhàng gửi tấm ảnh mà thám tử của anh vừa thông báo cho anh vào email của cô:
- Là tôi đây.
Không nghe thấy cô hồi đáp, anh lại nhàn nhạt nói tiếp:
- Đừng cúp máy, xem email đi. Tôi có bất ngờ cho cô.
Lục Phiêu Diêu nghe hoặc mở email lên, đập vào mắt cô là hình ảnh Ngôn Hạ Sơ dắt một cô gái trẻ nào đó vào nhà, cô nghi hoặc hỏi:
- Ở đâu anh có tấm ảnh này.
Trà Dụ dựa lưng vào thành ghế, lười biếng đáp:
- Cho người theo dõi ấy mà. Còn một chuyện thú vị nữa, bạn trai của cô chưa rời khỏi căn nhà đó đâu. Sao nào? Có muốn đi đánh ghen không?
Phiêu Diêu im lặng không đáp, ngay lúc anh tưởng cô đã cúp điện thoại thì nghe thấy giọng cô lên tiếng:
- Cho tôi ba phút.
Anh nhếch mép, ngẩng mặt nhìn lên căn hộ mà cô thuê, nhàn nhã đáp:
- Được. Tôi đợi cô ở dưới.
Không tới ba phút sau thì Lục Phiêu Diêu đã xuất hiện, cô ngó nghiêng nhìn xung quanh xem anh ở đâu thì bị tiếng còi xe thu hút sự chú ý.
Chiếc Bugatti Veyron Vivere By Mansory đen trắng liên tục bóp còi, theo sau đó là cánh cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Trà Dụ.
Hôm nay anh vẫn là bộ vest màu trầm chỉnh tề, tóc vuốt gọn gàng, cả người hoàn mỹ không một lỗi sai.
Lục Phiêu Diêu vừa mở cửa xe thì nghe thấy giọng anh lên tiếng:
- Ngồi ghế phụ này. Cô ngồi phía sau thì khác gì tôi làm tài xế cho cô.
Phiêu Diêu liếc anh một cái, ngồi yên trên ghế phụ cạnh anh:
- Đi bắt gian đôi cẩu nam nữ đó thôi.
Anh siết chặt vô lăng, lâu lắm rồi mới có chuyện khiến anh hứng thú như vậy. Bánh xe cọ xát mặt đường sau đó nhanh chóng lăn bánh.
Lục Phiêu Diêu ngờ nghệch nhìn Trà Dụ phá cửa nhà người khác một cái ngang nhiên:
- Đại ca à, anh muốn đi tù à?
Trà Dụ trừng mắt nhìn cô:
- Lão tử có tiền. Đi tù không được đâu, cô lo cái sừng cắm trên đầu mình trước đi.
Giờ lại tới phiên cô trừng anh.
Mọi chuyện không khác những dự đoán của cô, bạn trai cô hiện tại đang lõa thể nằm cùng một cô gái khác.
Trà Dụ lúc này êm đềm mang đến một cốc nước đá lạnh đưa về phía Phiêu Diêu:
- Cho cô.
Lục Phiêu Diêu tưởng anh muốn cho cô uống hạ hỏa nhưng chưa kịp đưa lên miệng thì nghe thấy anh ngăn cản:
- Không phải để uống.
Cô đưa mắt nhìn anh thì thấy anh chỉ về phía đôi nam nữ trên giường, Lục Phiêu Diêu nhướng mày ngầm hiểu.
Cốc nước lạnh ấy cứ vậy mà thẳng thừng rơi xuống người Ngôn Hạ Sơ khiến anh ta bị cái lạnh làm đánh thức. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy gương mặt lạnh nhạt của Lục Phiêu Diêu cùng câu nói:
- Ngôn Hạ Sơ, chúng ta chia tay đi.
Ngôn Hạ Sơ hoang mang rối loạn liền ngồi bật dậy níu lấy tay Phiêu Diêu, cô muốn giật ra nhưng sức con gái thì sao đọ lại sức nam.
Trà Dụ vốn chỉ định đứng hóng hớt nào ngờ lại thấy cảnh này, anh tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Ngôn Hạ Sơ hất ra khỏi người Phiêu Diêu.
Ngôn Hạ Sơ cứ như không thấy Trà Dụ, anh ta cứ liên tục lắc đầu:
- Diêu Diêu, sao lại chia tay? Anh làm gì sai? Em nói đi, anh sẽ sửa, sẽ sửa.
Lục Phiêu Diêu thất vọng nhìn anh, cô chưa kịp nói gì thì đã bị cô gái nằm trên giường chen ngang:
- Hạ Sơ ca? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chợt cô gái ấy nhìn thấy bản thân và Ngôn Hạ Sơ không mặc quần áo liền hiểu ra vấn đề, nước mắt lạch bạch rớt xuống.
Ngôn Hạ Sơ rối rít không biết nên làm gì:
- Tiểu Niệm à, anh xin lỗi. Chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì có được không?
Lục Phiêu Diêu nghe liền nhíu mày, cô chưa kịp nói thì đã nghe giọng Trà Dụ bỡn cợt lên tiếng:
- Ăn nằm cùng con gái nhà người ta xong liền lau mỏ bỏ đi à? Lỡ cô nhóc này mang thai con anh thì sao?