Lúc này cả đoàn đã tới vườn nho của thôn dân, Trịnh Thần thay mặt mọi người mà trò chuyện cùng chủ vườn nho, cuối cùng mọi người được chủ vườn nho cho phép hái nho nhưng là hái phụ, sau đó chủ vườn sẽ trả tiền lương cho họ.
Mang bao tay vào, Lục Phiêu Diêu hí hửng đi theo sau Tự Anh:
- Thật mong chờ.
Tự Anh nghe vậy liền hỏi:
- Lần đầu cháu đến hái nho sao?
Cô thành thật đáp:
- Vâng.
Hai người cười cười nói nói một hồi thì đã tới đến nơi cần hái nho, mọi người liền chia nhau ra làm cho nhanh.
Mân theo thói quen mà lên tiếng:
- Em chọn chị Phiêu Diêu.
Cùng lúc đó, Roy đứng cạnh cậu liền vươn tay tát nhẹ vào ót cậu:
- Đồng đội cậu còn đang ở cạnh cậu đấy.
Mân coi cậu bạn mình như tàng hình, trêu chọc:
- Ai bảo cậu chơi game tệ quá làm chi.
Cuối cùng thì Trịnh Thần lại cùng nhóm với Tự Anh, còn nhóm ba bạn trẻ thì đi chung với nhau.
Roy là người quen tay nhất, cậu nhóc cao, chỉ cần vươn tay là hái tới những chùm nho treo lủng lẳng ấy, Mân cũng khá nhẹ nhàng, chỉ trừ cô và Tự Anh là không.
Hai người vóc dáng thiên nhỏ nhắn, phải kiểng chân, vươn tay mới hái tới, cổ cũng phải ngẩng thật cao.
Tự Anh vốn có tuổi, chị ấy mệt mỏi xua xua tay:
- Thần ca, giao anh làm nha. Em bó tay rồi.
Bên này, Lục Phiêu Diêu mặc dù kiểng chân rất mệt nhưng cô vẫn rất phấn khích hái nho, từng đùm nho chín tới màu tím thẫm căng mọng được đặt vào giỏ.
Cô vươn kéo lên tính cắt đùm nho thì chợt đùm nho ấy đã nhẹ nhàng đứt khỏi cành. Cô đưa mắt nhìn Mân, cười đáp:
- Cảm ơn nha.
Mân xoay kéo một vòng, tiêu soái hất cằm:
- Không khách sáo.
Cậu nhóc nhìn mồ hôi trên trán cô, thò tay lôi khăn tay trong túi ra đưa cho Lục Phiêu Diêu:
- Cho chị.
Cô đưa tay nhận khăn, lau gương mặt của mình. Cậu nhóc đưa mắt nhìn xung quanh:
- Chị nhớ giấu nha, Roy đòi khăn của em nãy giờ rồi đó.
Lục Phiêu Diêu ló đầu nhìn về phía Roy, tỏ vẻ thần thần bí bí:
- Hiểu rồi.
Mân cúi đầu nhìn cô, thấy cô liên tục chớp chớp mắt, cậu thắc mắc:
- Sao vậy? Bụi vô mắt rồi à?
Chợt lúc này Roy từ phía sau bay về bổ nhào lên lưng cậu nhóc:
- Tên bạn tồi!!!
Hai cậu nhóc trẻ này rượt đuổi nhau chạy khắp vườn nho, mãi đến lúc mệt mới chịu dừng lại.
Roy giận dỗi đi qua phía Tự Anh và Trịnh Thần, còn Mân thì đứng cạnh cô, cậu nhóc đưa tay lấy khăn trên tay cô lau mặt mình:
- Mệt chết em rồi.
Tập này vừa lên sóng thì fan couple của Mân và Lục Phiêu Diêu như được mùa, couple của hai người càng trở nên nổi tiếng.
〈 Tôi không tự ship, là họ bắt cóc bỏ tôi lên thuyền 〉
〈 Họ dùng chung khăn kìa, cá là hai người này đang hẹn họ 〉
〈 Nhìn họ ngọt ngào xỉu, chàng trai ôn nhu của tui nay biết yêu rồi 〉
〈 Họ có thể không rung động nhưng tui rung động nha 〉
〈 Mấy người bớt đi, chắc là đang giả bộ để tạo sự chú ý chứ gì 〉
〈 Tôi thấy hai người này lại giống chị em huynh đệ hơn ta 〉
〈 Couple Roy-Man của tui mới là thật, của nhà bên kia là giả 〉
〈 @lautren mắc mớ gì lôi nhà tụi tui vào, gây chuyện à 〉
〈 Nhìn cảnh Mân đạp xe chở Phiêu Diêu mà trong đầu tui tưởng tượng ra hàng chục bộ phim thanh xuân vườn trường luôn á 〉
〈 @lautren, tui cũng vậy, couple nam học bá và đàn chị hoa khôi 〉
Tối hôm đó, sau khi tiễn Roy đi, Lục Phiêu Diêu lại nhận được điện thoại từ Trà Dụ, cô liền trốn mọi người chạy lên lầu nghe điện thoại:
- Tôi đây. Anh muốn nghe hát sao?
Vốn tâm trạng đang vui của cô bỗng dưng bị câu nói như đang ra lệnh của anh làm tụt cảm xúc, anh lạnh nhạt nói:
- Sáng mai rời đoàn, trở về.
Cô nhíu mày, lên tiếng:
- Tại sao?
Trà Dụ một tay cầm chuột, nhìn màn hình laptop hiển thị những bình luận ship couple Mân và cô, anh nhàn nhạt trả lời:
- Không có lý do.
Lục Phiêu Diêu hít một hơi sâu, tay cô nắm chặt thành quyền:
- Trà tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta chưa có đủ quan hệ để can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau đâu nhở?
Trà Dụ ngả lưng ra ghế, tay anh gõ từng nhịp trên bàn:
- Lục Phiêu Diêu, em đang cãi lời sao.
Cô khẳng định:
- Phải.
Anh liếc nhìn ngăn kéo, ánh mắt sâu thêm ba phần:
- Có phải em quên mất hợp đồng giữa chúng ta rồi phải không?
Lục Phiêu Diêu tức muốn nổ phổi:
- Trà Dụ!! Anh đừng uy hiếp tôi có được không? Anh có bệnh à?
Trà Dụ ở đầu bên kia nhàn nhạt khẽ cười, anh siết chặt con chuột, quăng mạnh xuống sàn, giọng nói có phần khàn khàn:
- Làm sao, em còn muốn quản tôi có bệnh gì? Bệnh chó dại, thời kỳ ủ bệnh, không có đánh vắc xin, hài lòng chưa? Em bây giờ tốt nhất ngoan ngoãn đừng nói chuyện, tôi không muốn vì tức giận mà cắn chết em.
Lục Phiêu Diêu sững người, lần đầu cô thấy anh nói những lời như vậy. Mãi không nghe cô nói gì, anh cáu gắt:
- Sao không nói chuyện? Lưỡi em có vấn đề rồi à?
Lần này cô thật sự biết anh có bệnh.
Bệnh tâm thần.
Tính cách bị phân liệt.