Rời khỏi phòng anh, cô khẽ khàng đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng. Vươn vai, đẩy eo, thư giãn cái xương khớp hai bốn tuổi mà như bốn hai tuổi của mình.
Lăn lộn trên giường một hồi thì cô mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô và anh cùng ăn sáng.
Lục Phiêu Diêu ăn xong thì đứng dậy:
- Anh từ từ ăn, tôi đi trước đây.
Trà Dụ dừng bữa, anh rút tấm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng:
- Tôi đưa cô đi.
Không để cô lên tiếng thì anh đã đi về phía bãi đỗ xe. Lúc cô vừa xuống chung cư thì thấy anh đã đậu xe đợi.
Ngồi xuống ghế lái phụ, Lục Phiêu Diêu hơi giật mình, hai người hôm nay mặc đồ hơi giống đồ tình nhân.
Cả hai đều lấy màu xanh dương làm chủ đạo.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng quần tây đen, tóc vuốt hất lên chỉ chừa vài cọng lơ phơ trước trán. Áo khoác len của anh để ở ghế sau của xe.
Cô mặc một chiếc áo croptop màu đen cùng chiếc váy dài qua đầu gối một chút, chất vải ren vừa khéo lộ ra chút làn da trắng.
Lục Phiêu Diêu quay đầu lấy liếc áo len màu be của anh lên đưa cho anh. Trà Dụ nghiêng đầu nhìn cô, thắc mắc hỏi:
- Cô muốn à? Lấy đi.
Cô cố gắng nghiêm túc lắc đầu:
- Không phải ý đó. Anh hay là mặc áo khoác vào đi. Tôi sợ lát người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Dù anh không cùng cô xuất hiện trực tiếp nhưng lỡ có nhà báo hay ai theo dõi thì lại đồn xấu về anh mất.
Trà Dụ đánh giá cô, sau đó nhìn lại trang phục của mình liền bật cười:
- Kệ đi.
Lục Phiêu Diêu còn tính nói thì anh đã khởi động xe chạy đi, cô mím môi không bắt ép anh nữa.
Dù sao cũng đâu ở cùng một nơi đâu mà sợ - cô thầm an ủi bản thân.
Xe dừng ở cách đoàn làm phim một khoảng, cô vội vàng chui xuống xe, nói câu tạm biệt liền nhanh chân chạy đi. Anh lắc đầu bất lực nhìn theo cô.
Lúc này đoàn phim đã chuẩn bị gần như hoàn chỉnh. Hôm nay là cảnh cô nhìn thấy ba mẹ mình bị chính tên ma thần giết hại, sau đó là phân cảnh cô trà trộn làm kĩ nữ để vào phủ của hắn ta, cùng ma thần Tần Du trải qua một đêm trên giường.
Y phục lần này của cô vẫn là bộ bạch y hôm qua, chỉ là kiểu tóc thay đổi một chút. Hôm nay cô chỉ buộc búi tóc cao ấy bằng một dây màu hồng phấn, phần tóc còn lại nhẹ nhàng thả buông xuống thắt eo.
Vừa thay đồ xong, cô vừa sửa tóc vừa đi ra ngoài. Chợt bước chân cô khựng lại, bóng dáng người đang đứng nói chuyện với đạo diễn có chút quen mắt.
Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy anh ta có chút giống Trà Dụ.
Linh cảm cô dường như đúng.
Anh vô tình quay đầu lại, khéo đối mắt với cô. Một người sững sờ, một người đắc ý trêu chọc.
Lục Phiêu Diêu bất ngờ trước sự có mặt của anh.
Anh lúc này mặc bộ huyền y sẫm, trên tà vải còn có thêu rồng phượng bằng chỉ màu vàng kim, dáng vẻ uy phong lẫm liệt lại mang chút tà khí. Tóc anh như được nối dài, buột cao lên bằng phụ kiện đính đá cầu kì.
Gương mặt sau khi trải qua lớp trang điểm càng tăng phần nam khí, đẹp tựa tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật.
Có lẽ Lục Phiêu Diêu cũng không ngờ rằng bản thân vốn lo sợ sẽ đối diễn không được, vậy mà cuối cùng lại từng bước từng bước được anh dẫn dắt vào mạch phim.
Lúc này, Tang Lạc đã được mẫu thân đẩy vào trong lu nước, may là dáng người cô khá thon nhỏ, vừa khéo ngồi lọt.
Lu nước ấy bị vỡ một góc làm lộ tà váy của cô, Tang Lạc mím môi nhanh chóng ôm lấy tà váy vào lòng, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra.
Lúc này tên ma thần ấy kéo thêm hàng chục tên thuộc hạ của hắn ta, bên cạnh hắn còn có một con sư tử yêu lông màu vàng kim đầy chói lóa.
Cô nhớ như in gương mặt của hắn ta, gương mặt của kẻ giết gia đình cô.
Mẫu thân cô ngã quỵ xuống đất, hai mắt bà hướng nhìn về cô, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tang Lạc cắn lấy môi để bản thân không bật ra tiếng, môi cô muốn rỉ máu, mùi tanh của máu như bao lấy cô. Hai mắt Tang Lạc cứ tuôn trào nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, gào khóc nhưng lại không thể bật thành lời, cổ họng nghẹn ứ. Tay cô bấu chặt vào tà váy, móng tay chọn đâm thủng lớp vải mỏng.
Tần Du lạnh nhạt liếc xung quanh phủ, ngạo nghễ nhìn hai thi thể nổi bần bật giữa hàng ngàn thi thể của thị nữ và hầu nô.
Khóe môi Tần Du nhẹ nhếch lên, tà tứ lại khiến người khác lạnh sống lưng, giọng anh như cất giấu hàng ngàn thanh đao, lạnh nhạt:
- Hai cái xác này, xẻo thành trăm mảng rồi đem cho tiểu Kim ăn.
Con sư tử nên cạnh anh hân hoan vui vẻ, dùng bộ lông mềm mại quấn lấy tay anh.
Tần Du liếc nhìn nó, phóng ra lệ khí khiến con thú yêu sợ hãi co người.
Lúc hắn ta cùng thuộc hạ rời đi hết. Trên sân lúc này chỉ còn lại xác của thị nữ và gia nô của phủ cô, máu chảy róc rách lan khắp sân.