Dương Lâm quay lại xe, anh châm một điếu thuốc lá, như thường lệ mở hộp đựng trong xe lấy ra một chiếc chăn, anh phủ lên người rồi nằm lướt điện thoại. Anh đi theo Lãnh Dật Hiên cũng hơn ba năm nay, mà đây là việc như cơm bữa của anh, ở trong xe đợi Lãnh Dật Hiên xong việc. Anh không thấy khổ, mặc dù tính chất công việc khá nặng và bắt buộc thức khuya dậy sớm nhưng bởi vì Lãnh Dật Hiên trả công rất hậu hĩnh, cũng không bạc đãi người cấp dưới bao giờ, vậy nên đi theo Lãnh Dật Hiên, Dương Lâm xem là một việc đãi ngộ mà ông trời ban cho.
Đang hút thuốc, xem điện thoại như thường lệ, Dương Lâm bỗng thấy một thân ảnh quen thuộc đi ra từ khách sạn, anh dụi mắt nhìn kĩ. Có phải lâu rồi không được nghỉ ngơi cho tốt đâm ra mắt anh bị hoa rồi không? Ngày thường Lãnh thiếu đâu có nhanh tới mức này? Tệ lắm cũng hai đến ba tiếng, lần này chưa tới hai mươi phút đã trở ra. Mặc dù khó hiểu nhưng Dương Lâm vẫn dập điếu thuốc, bước ra mở cửa xe.
Lãnh Dật Hiên ngồi vào trong xe, hơi nhướn mày mà khó hiểu hỏi Dương Lâm.
“Cậu hút thuốc sao?”
“Xin lỗi Lãnh thiếu, trong lúc đợi ngài tôi có hút một điếu cho ấm người.”
Lãnh Dật Hiên gật gù, không có ý nào trách cứ.
“Không sao, đi về biệt thự thôi.”
Dương Lâm có một bụng câu hỏi, nhưng căn bản nào dám mở miệng ra mà tọc mạch. Ai cũng biết Lãnh Dật Hiên đáng sợ đến mức nào, chuyện của hắn người khác đâu có quyền cần được biết.
“Cậu đẩy nhanh theo dõi điều tra mọi động tĩnh của cô diễn viên kia cho tôi.”
Lãnh Dật Hiên nhắm mắt dưỡng thần, hờ hững buông ra một câu. Dương Lâm gật gù nghe theo, lại thập phần khó hiểu. Đây có lẽ là lần đầu sau ba năm đi theo Lãnh Dật Hiên, Dương Lâm cậu cảm thấy bản thân có dùng mười cái não cũng không tiêu hoá kịp chỉ thị của hắn.
Lãnh Dật Hiên không phải kẻ ăn chay, cũng không phải là dạng người ăn tạp, hắn chỉ qua lại với phụ nữ trong thương giới, hoặc là thiên kim danh viện, cực kì khinh thường người trong giới giải trí. Dương Lâm cũng hiểu được, đi theo Lãnh Dật Hiên khá lâu, anh cũng nhiều lần dở khóc dở cười đi xử lý chuyện của mấy cô người mẫu, minh tinh cố tình mượn danh tiếng của Lãnh Dật Hiên để làm càn. Nhưng không hiểu vì sao dạo gần đây Lãnh Dật Hiên như phát điên lên vì một cô diễn viên chưa nổi nữa. Hay cô ấy là thiên kim? Cũng không thể, vì là thiên kim hết thời nên Lãnh Dật Hiên nào để ý đến. Dương Lâm có một bụng câu hỏi xoay quanh cô gái này, rốt cuộc cô có gì để Lãnh Dật Hiên thần hồn điên đảo ngày đem tính kế để lấy về?
An Dụ Vân nào có biết được chuyện này, cô sống hai mươi lăm năm trong nhung lụa, phú quý, chưa từng nghĩ mọi việc khó khăn cho đến bây giờ. Cô trân trọng những kỳ tích đến với mình, như việc dành lại được vai diễn vừa bị vuột mất và tin rằng nhà đầu tư bí ẩn đã rót vốn đầu tư cho cô nhất định là một người tốt.
Lương Di Tâm cũng đã thử điều tra, hay gặng hỏi đạo diễn Phùng nhưng ông ấy vẫn chỉ lắc đầu, ý cười nồng đậm nhìn cô.
“Nhà đầu tư đó liên hệ trực tiếp cho tôi, chỉ định An Dụ Vân vào vai nữ chính, không ngần ngại đầu tư gấp đôi Đông Dịch, cô nói xem An Dụ Vân chuyển nguy thành an giỏi như vậy ắt hẳn là ông trời cứu giúp.”
“Còn danh tính nhà đầu tư đó?”
“Người đó không cho tôi nói, người đó muốn An Dụ Vân phải đích thân tìm người đó. Không phải người xấu đâu, người này không phải ai muốn cũng có thể giao du được, An Dụ Vân đúng là số lớn.”
Lương Di Tâm đỡ trán, đúng là cái giới nhà giàu phải nói là rảnh rỗi thật, muốn đích thân An Dụ Vân phải đi tìm người đó, khác nào mò kim đáy bể hay không? Nhưng nếu người đó muốn An Dụ Vân đi tìm thì ắt hẳn phải có quen biết hoặc đã từng gặp, tiếp xúc qua với cô. Lương Di Tâm chau mày suy nghĩ, đại não mông lung nhớ về cái đêm An Dụ Vân say rượu. Cô tức tốc đến tìm An Dụ Vân, gặng hỏi xem đối phương là ai, biết đâu người đó thương tình An Dụ Vân nên ra tay cứu giúp?
“Người em quen sao? Em nào quen ai có năng lực lớn như vậy?”
An Dụ Vân ngay lập tức lên tiếng phủ nhận. Cô đúng thật là thiên kim danh viện, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ có chơi cùng với Trần Tinh Vũ là thân thiết, không giao du thêm với ai đến nỗi họ có thể bỏ một số tiền lớn như vậy vì cô. Tuy nhiên Lương Di Tâm tin rằng mách bảo của mình là đúng, người đó hẳn có liên quan đến cái đêm say rượu định mệnh của An Dụ Vân.
“Tiểu Vân, còn người hôm em say rượu…”
Bị Lương Di Tâm nhắc đến chuyện tối hôm đó, An Dụ Vân như nhắc đến một chuyện đáng sợ, người đàn ông đó, cả trinh bạch lần đầu tiên của cô nữa…
“Người đó là một nhân viên phục vụ nhà hàng bị em say quá túm lấy.”
Lương Di Tâm ngẩn người, cô không thể nghĩ được mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Từ hôm đó đến nay cô luôn sợ An Dụ Vân đau buồn nên không gặng hỏi, nào ngờ người cùng An Dụ Vân phát sinh quan hệ ấy vậy mà lại là một tên nhân viên phục vụ nhà hàng. Nhưng chuyện này chắc chắn có ẩn tình, Lương Di Tâm linh cảm như vậy.
“Em có chắc chắn người đó là nhân viên phục vụ không?”
“Em chắc chắn mà, người đó nói với em như vậy, còn muốn bồi thường nhưng em từ chối.”
“Chị nghĩ đêm hôm đó người em ngủ cùng không phải nhân viên phục vụ đâu.”
An Dụ Vân chau mày nhìn Lương Di Tâm.
“Vậy là ai?”
“Chị sẽ điều tra, em yên tâm đi. Với lại ít nhất chúng ta cũng cần phải biết được lý do nhà đầu tư đó tại sao lại đổ một số tiền lớn vào cho em như vậy.”
“Vâng, vậy lại phiền chị điều tra rồi.”
Lương Di Tâm nói là làm, ngay lập tức cô quay trở lại nhà hàng nơi lần trước đã thuê phòng, cô gặp quản lý nhân sự, bằng một chút thủ đoạn xin danh sách nhân viên ở đây. Cô đưa cho An Dụ Vân xem danh sách nhân viên kèm ảnh một lượt, xem kĩ đến đâu An Dụ Vân cũng không nhận ra được người tối đó ngủ với cô. Lương Di Tâm cũng tìm hiểu kĩ, những người làm việc ở nhà hàng đó tất cả đều là những người đã được học qua lớp đào tạo nghiệp dư, hơn nữa, nhà hàng cũng không tuyển nhân viên làm việc part-time nên số lượng nhân viên niêm yết sẽ có bấy nhiêu. Nhưng người ngủ cùng An Dụ Vân không phải là nhân viên của nhà hàng này, vậy người đó là ai? Tại sao phải nói dối là nhân viên phục vụ?
Lương Di Tâm quay trở lại nhà hàng, lại dùng thủ đoạn xin trích xuất camera hôm An Dụ Vân xảy ra chuyện, cô sao chép toàn bộ đem về nghiên cứu.
Camera đã cũ, chất lượng cũng hơi kém, chỉ thấy được lờ mờ. Lương Di Tâm thấy An Dụ Vân loạng choạng bước ra khỏi phòng bao tiến về phía góc khuất camera, lúc đó cô đi vệ sinh. Tầm mười phút sau An Dụ Vân quay lại, lại loạng choạng ngã vào một người đàn ông, Lương Di Tâm bấm dừng lại, cô lập tức đưa cho An Dụ Vân xem. An Dụ Vân lúc đó say đến trời đất cũng không biết, nhưng cô nhớ loáng thoáng chính là người đàn ông này. Chất lượng camera hơi kém, kèm theo đó ánh sáng hàng lang lại tối lờ mờ, căn bản Lương Di Tâm không nhìn rõ được mặt người kia nhưng nhìn một kiện quần áo cùng khí chất, dáng dấp như vậy hoàn toàn không phải là nhân viên phục vụ.
Lương Di Tâm chăm chú xem đi xem lại đoạn camera, lờ mờ nhìn được góc nghiêng khuôn mặt người đó, thực sự rất quen mắt. Lương Di Tâm lên mạng tra cứu một vài doanh nhân có tiếng của thành phố, kết quả khiến cô khá ngỡ ngàng. Người ngủ cùng An Dụ Vân ấy vậy mà lại là tổng tài khét tiếng nhất thành phố - Lãnh Dật Hiên.