Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

An Dụ Vân quay về nhà trong sự thất vọng, chiếc nhẫn rơi mất hại cô bỏ lỡ cả pháo hoa, còn bị ngã trầy chân nữa. Lãnh Dật Hiên chưa về, An Dụ Vân cảm thấy thực sự tủi thân, một mình cô ra ngoài lúc nào cũng xảy ra chuyện cả.

“Em làm sao thế?”

Lãnh Dật Hiên về nhà đã thấy An Dụ Vân ở nhà, bông băng và thuốc vương vãi khắp nhà, An Dụ Vân thì lại đang rấm rứt khóc một mình trông rất đáng thương. Lãnh Dật Hiên vội lao đến chỗ cô, trong lòng như có vạn con kiến đốt, day dứt không yên.

“Tiểu Vân, em bị sao thế này?”

“Dật Hiên.”

Lãnh Dật Hiên về rồi, An Dụ Vân nhìn thấy hắn liền oà khóc thật to nhào vào lòng hắn mà ấm ức. Lãnh Dật Hiên ôm chặt lấy cô, nhìn vào vết thương trên đầu gối đã được băng thuốc mà đau xót.

“Em làm sao vậy? Nói cho anh biết được không?”

“Em… làm mất… hức… chiếc nhẫn anh tặng…”

An Dụ Vân xoè bàn tay ra trước mặt hắn, ngón áp út trống trơn, càng nhìn cô càng khóc lớn. Thực ra cô không phải khóc vì đau mà là khóc vì làm mất chiếc nhẫn quý giá như vậy, Lãnh Dật Hiên không tính toán nhưng tự bản thân cô lại rất dằn vặt.

“Không sao không sao mà, anh mua cho em chiếc khác được, bạn trai em giàu có như vậy không lẽ tính toán em một chiếc nhẫn sao? Tiểu Vân ngoan đừng khóc nữa, vết thương của em thì sao đấy?”

“Em chạy đi tìm nhẫn không may va phải người ta, về đến nhà mới thấy đã bị ngã đến trầy rồi. Có bị để lại sẹo không hả anh?”

“Anh sẽ sai người mua thuốc trị sẹo mang đến, bảo bối yên tâm.”

“Nhưng em làm mất chiếc nhẫn đó rồi.”

“Không sao mà, không đáng là bao, ngày mai anh đưa em đi mua chiếc khác.”

“Em xin lỗi, món quà anh tặng cũng không giữ được.”

Lãnh Dật Hiên ôm chặt lấy cô, thương xót không biết để đâu cho hết. Hắn nắm lấy bàn tay cô, cưng chiều vạn chủng mà hôn lên tóc cô.

“Chiếc nhẫn cũ hơi rộng đúng không? Lần sau về nước anh sẽ cho người đến đo ngón tay em làm riêng một chiếc nhẫn khác cho em.”

“Không cần như vậy đâu, như vậy để em làm mất nữa thì tiếc lắm.”

“Bảo bối ngoan, không phải lỗi em mà, em làm mất cũng không sao, chỉ cần em an toàn thôi. Anh chỉ cần em sau này đừng làm mất chiếc nhẫn quan trọng nhất cuộc đời.”

“Hửm?”

“Là nhẫn cưới đó.”

An Dụ Vân nghe Lãnh Dật Hiên thì thầm vào tai mình, bỗng chốc mặt đỏ tai hồng. Nhẫn cưới sao? Hắn nói là nhẫn cưới sao? An Dụ Vân không biết nói gì, chỉ đỏ mặt ngồi yên trong lòng hắn. Lãnh Dật Hiên muốn kết hôn sao? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, bởi vì trong lòng cô vẫn còn rất nhiều vướng bận, nhưng Lãnh Dật Hiên như vậy cô ngược lại còn có chút chờ mong.

“Ngoan không khóc nữa, anh bế em đi thay quần áo đi ngủ nhé.”

“Anh yêu, em đói.”

Hôm nay vốn là đã ăn rất nhiều, nhưng không hiểu sao nháo nhào một hồi rồi giờ bụng lại đói meo rồi. Lãnh Dật Hiên cười thoải mái khẽ véo lên chóp mũi cô.

“Được rồi, muốn ăn gì nào.”

“Em ăn gì cũng được.”

“Khuya rồi không được ăn đồ khó tiêu đâu, để anh dặn đầu bếp làm cho em món gì nhẹ nhẹ một chút.”

“Vâng.”

An Dụ Vân gật gật đầu nhìn Lãnh Dật Hiên vẫn không rời khỏi cô, tay bấm bấm điện thoại căn dặn đầu bếp làm đồ ăn, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc. Người đàn ông này dẫu có bận rộn đến mức nào vẫn cưng chiều cô đến cực hạn. Vốn An Dụ Vân không tin lắm đâu, nhưng sau cái lần Lãnh Dật Hiên gấp rút từ Nhật Bản quay về cùng cô thì rốt cuộc cô đã tin rồi, Lãnh Dật Hiên tốt như vậy, ngày trước ai dám bảo hắn không dịu dàng với phụ nữ?

“Ngày mai anh có đi cùng em không?”

“Em đã ngã đến như thế còn muốn đi chơi nữa hửm?”

“Chỉ là một chút xây xát nhẹ thôi mà, em không sao đâu, em muốn đi xem pháo hoa cùng anh. Hôm nay vì tìm nhẫn đến cả pháo hoa cũng chưa xem được.”

An Dụ Vân dẩu môi uỷ khuất nhìn Lãnh Dật Hiên. Chết tiệt! Cô lại dùng cái giọng điệu và bộ dáng đó thử thách hắn, Lãnh Dật Hiên đang cố kìm nén bản thân đừng mủi lòng trước cô, nhưng hắn mà có thể thắng nổi cô thì ngay từ đầu cũng không mãnh liệt chiếm đoạt lấy cô như thế.

“Ngày mai phải đi sát anh, không được có vấn đề gì nữa đâu đó.”

“Đi với anh thì làm sao có vấn đề gì được, em yêu anh, anh yêu ngủ ngon.”

An Dụ Vân cười cười hôn nhẹ vào môi hắn một cái rồi ôm chăn ngủ. Lãnh Dật Hiên bật cười gõ gõ lên trán cô, đúng là tiểu nha đầu, đạt được mục đích thì sẽ ngoan ngoãn đến khó tin. Hắn hôn nhẹ vào trán cô một cái rồi cũng cùng đi ngủ, mọi việc thực yên bình…

“Thưa ngài, tôi đã tìm được thứ này, ngài xem.”

Takizawa Sou lười biếng nằm ngả lưng ra ghế tựa, tay cầm một chiếc nhẫn đá quý màu tím lên xem xét. Đá quý trên chiếc nhẫn thì thực sự đơn giản nhưng cách cắt gọt quả thật không thể xem thường, chiếc nhẫn này hẳn sẽ đi theo một bộ mà cô gái gã vừa gặp lúc nãy trên cổ có đeo một dây chuyền đá quý y hệt. Phải chăng vì hấp tấp tìm vật đánh rơi này nên mới mắt nhắm mắt mở va phải gã?

“Đã tìm ra cô gái vừa rồi chưa?”

“Thưa ngài đã tìm được chỗ ở của cô ấy, một resort truyền thống ở gần đây.”

“Đeo đá quý mắc tiền như thế này thì chắc thân phận cũng không phải tầm thường gì đâu. Vừa nãy vội vàng như vậy chắc chắn là rất lo lắng… Đem chiếc nhẫn này gói lại gửi qua chỗ cô ấy.”

“Vâng thưa ngài.”

“À nhớ là tìm cách nào nhẹ nhàng đừng để cô ấy biết.”

“Vâng, tôi rõ rồi thưa ngài. Nhưng tôi mạo phạm hỏi ngài một chút có được không ạ?”

“Hỏi đi.”

“Ngài có hứng thú với cô gái Đại Lục kia sao?”

Takizawa Sou trái ngược còn bật cười rất lớn, tiếng cười lạnh tanh như vang vọng từ nơi địa ngục về khiến người ta không rét mà run.

“Phụ nữ Đại Lục đẹp như vậy tại sao không hứng thú?”

“Nhưng nếu như bình thường chúng ta trực tiếp giữ cô ấy là được rồi mà.”

“Ngươi đi theo ta bao lâu rồi nhỉ?”

“Thưa năm năm.”

“Đi theo tận năm năm không học được gì tốt mà toàn học thói xấu của ta là sao nhỉ? Với phụ nữ mà dùng cách đấy thì chẳng khác nào cường hào ác bá cả, đúng không?”

Tên hầu cận bị khó hiểu hẳn, Takizawa Sou từ bao giờ suy nghĩ lịch thiệp như vậy vậy? Khó tin thực sự luôn đó? Gã bảo dùng cách bắt người chính là cường hào ác bá vậy từ trước đến nay gã không phải cường hào ác bá hay sao? Tẩy trắng đúng là kinh hồn, không điên khùng lật mặt không phải là Takizawa Sou. Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng tên hầu cận vẫn gật đầu hưởng ứng theo gã. Dẫu sao thì trái ý Takizawa Sou là chết, có cảm nhận thế nào cũng cố mà tự ngẫm, tuyệt đối không được nói ra.

“Vâng đúng thưa ngài, là tôi thiển cận, xin lỗi ngài.”

“Phụ nữ đeo được chiếc nhẫn quý như thế này tuyệt đối không thể nào đối đãi tầm thường được. Cứ mang trả chiếc nhẫn theo ý ta nói đi, còn có gặp lại hay không ta tự có tính toán khác.”

“Vâng thưa ngài, tôi liền sẽ đi ngay.”

Tên hầu cận rời đi, Takizawa Sou liền nhếch môi cười, nhớ lại bộ dáng xinh đẹp của An Dụ Vân lúc va phải hắn ngã xuống đất, cả đôi mắt to tròn long lanh, ánh mắt có phần hốt hoảng ấy khảm vào trong tâm trí gã. Đã mặc kimono xinh đẹp như thế đi trẩy hội chắc chắn sẽ không đi một hôm đâu đúng không nhỉ? Tối mai gã sẽ lại đón đợi, người xinh đẹp như thế chắc chắn gã sẽ không nhầm lẫn được.

Lãnh Dật Hiên tỉnh dậy sớm, hắn nhìn An Dụ Vân vẫn còn ngủ say sưa bên cạnh, hắn vén chăn gọn gàng, đắp chăn cho cô rồi đi dạo sáng một chút. Vẫn là nên chạy bộ, ở đâu cũng vậy, phải làm như thế mới giữ được sức khoẻ đối đầu với công việc cường độ cao chứ. Hắn mở cửa chính chuẩn bị rời đi chợt thấy bên thềm nhà có một chiếc hộp gấm nhỏ màu nâu, tò mò, hắn cầm lên mở ra xem.

Chiếc nhẫn hắn tặng cho An Dụ Vân vừa bị mất hôm qua đã nằm ở trước hiên nhà, xung quanh không có ai, chắc chắn đã đem đến từ rất sớm. Hắn cầm chiếc hộp gấm, nhìn chiếc nhẫn trên tay chằm chằm, trong lòng lại dấy lên một dự cảm không lành.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!