Hoắc Đông Thần vuốt vuốt mũi, đôi mắt đảo đi hướng khác:
"Thì anh có công việc ở đó mà!"
Phỉ Y Hân híp hai mắt lại, gương mặt từ từ sát lại gần hắn. Hoắc Đông Thần nhìn mà ngứa ngáy tay chân, thật muốn cắn một cái quá...
"Anh nói dối! Lúc nãy em đã quan sát rất kỹ anh khi anh trả lời rồi! Rõ ràng là anh đang gạt em!"
Hoắc Đông Thần thở dài, xoa xoa tóc cô đến rối cả lên:
"Làm gì có chứ!"
"Hoắc Đông Thần! Hiện tại quan hệ chúng ta là gì?"
Nhắc tới vấn đề này thì Hoắc Đông Thần không hề chần chừ chỉ hận không thể nhanh nhanh công bố cho cả thế giới này biết!
"Chúng ta đương nhiên là quan hệ vợ chồng rồi!"
"Vậy sao anh còn không chịu nói thật?"
"À phải... Nhắc mới nhớ. Gọi một tiếng "chồng ơi" xem nào!" Hoắc Đông Thần cười đểu, thành công khiến Phỉ Y Hân đỏ mặt lúng túng:
"Gì chứ... Em..."
"Mau lên, không cho chạy trốn."
"Anh không thấy mình ấu trĩ sao hả?"
"Đương nhiên là không! Mau nói cho anh nghe!"
Phỉ Y Hân đỏ mặt, nhéo nhéo eo hắn:
"Kỳ cục lắm!"
"Từ khi nào lại hay đỏ mặt như thế hả? Phải chụp hình lại!"
"Này, Đừng chụp!"
"Vậy mau kêu một tiếng..."
Phỉ Y Hân mặt đã đỏ đến tận hai tai cũng đỏ theo, cô cụp mặt xuống, nói giọng thủ thỉ:
"Chồng... Chồng ơi..."
Hoắc Đông Thần cảm thấy đây là câu vui tai nhất từ trước tới giờ, liền khuyến khích cô gọi thêm:
"Thêm lần nữa!"
"Chồng ơi."
"Thêm lần nữa đi!"
Phỉ Y Hân nóng máu, nắm cổ áo hắn giật giật:
"Nè! Đừng có mà được voi đòi tiên! Bây giờ đến lượt anh nói đấy!"
"Được, anh nói!"
Phỉ Y Hân cứ tưởng hắn sẽ nói thật ai dè:
"Vợ ơi..."
"Anh muốn tôi tức chết đúng không?"
Hắn thấy cô thật sự hết nhịn nổi rồi, sợ rằng sẽ khiến cơ thể cô không khỏe, liền kéo cô ngồi xuống bên mình, chậm rãi dỗ ngọt cô:
"Đừng tức giận, anh đến đó thật sự là có việc. Anh... Đang kết toán lại hết tài sản nhà họ Hoắc!"
"Để làm gì vậy?"
Hoắc Đông Thần chần chừ một lúc mới mở miệng nói:
"Anh định sẽ giải thể công ty!"
"CÁI GÌ?"
Phỉ Y Hân ngồi bật dậy, khó hiểu nhìn hắn:
"Anh bị làm sao vậy? Tại sao lại muốn như thế?"
Hoắc Viễn là tâm huyết cả đời của hắn, muốn giải thể là giải thể sao?
Hoắc Đông Thần lại kéo cô vào lòng, dịu dàng nhìn cô:
"Em muốn chúng ta có cuộc sống bình thường kia mà. Anh đã nói chỉ cần em muốn, anh đều đáp ứng tất cả..."
Phỉ Y Hân nghe xong liền bật khóc, cô thật sự không thể ngăn nước mắt chảy ra được. Cô vừa thương vừa đau, hắn thật ngốc, hắn điên rồi, chỉ vì cô mà hắn lại hy sinh đến mức đó sao?
Cô tin rồi, thật sự từ lâu cô đã tin tưởng hắn, chỉ là cố chấp không nghe theo trái tim mà thôi. Phải làm sao đây? Cô đã khiến hắn đau lòng thật nhiều...
"Tiểu Hân đừng khóc, em khóc lòng anh rất đau!"
Phỉ Y Hân vẫn cứ khóc, cứ chuyện nào có liên quan đến hắn là cô lại không kìm lòng được...
"Anh tại sao lại hồ đồ như vậy? Chỉ vì em? Đáng không?"
"Đáng chứ, rất đáng!"
Phỉ Y Hân đau lòng nhìn hắn, sau đó quệt nước mắt, cười lên một nụ cười thật tươi:
"Hoắc Đông Thần em yêu anh!"
Hoắc Đông Thần cũng cười, hắn cầm tay cô, hôn một nụ hôn lên đó, rồi nói:
"Bà Hoắc, anh cũng yêu em!"
--------------------------------
"Thế bây giờ có giải thể nữa không?" Phỉ Y Hân ôm cổ hắn hỏi.
"Em muốn sao?"
"Đồ ngốc này! Bây giờ em là bà Hoắc rồi, tất cả đồ của anh đều là của em! Em ra lệnh cho anh phải kiếm thêm thật nhiều tiền về đây!"
Phỉ Y Hân hung hăng trừng mắt ra lệnh. Hoắc Đông Thần không nhịn được cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn:
"Tuân lệnh bà xã!"
-----------------------
"Chị phải về nước thật sao?" Hoắc Tiểu Đồng thở dài nắm lấy tay Phỉ Y Hân.
Tại sao lúc trước cô lại không biết Phỉ Y Hân hợp với mình như vậy? Bây giờ mới bên nhau được mấy hôm là phải đi rồi...
"Phải đấy Tiểu Hân, con ở lại đây đi, rồi mẹ cho người đi đón ông bà thông gia qua đây được không?" Trình Mẫn thật không muốn để con dâu bay đường dài tý nào, con bé chỉ vừa mới được bà bổi bổ cho béo lên một tý thôi, lỡ về bên kia thân thể không khỏe thì biết làm sao?
"Không được đâu mẹ, con phải về rồi, trong nước con còn nhiều việc phải sắp xếp lắm!"
Cho cô xin đi, mấy hôm này cô bị hai mẹ này giày vò chưa đủ sao?
Hoắc Tiểu Đồng thì cứ quấn lấy cô nói chuyện, ừ, chỉ là nói chuyện thôi đấy! Lấy đâu ra chuyện để mà nói mãi vậy nhỉ? Làm cho Hoắc Đông Thần lúc nào cũng tối mặt lại, cưỡng chế tách hai người ra.
Thế mà con bé này có nghe lời đâu, còn nói là: "Anh em lúc nào mà chả làm mặt mo như thế? Thú thật chỉ đối với chị là anh ấy dịu dàng và có đa dạng biểu cảm thôi!"
Nghĩ lại thấy cũng đúng nhỉ?
Còn mẹ hắn thì suốt ngày tối mặt tối mũi ở trong bếp đấy, biết làm gì không? Là nấu đồ bổ dưỡng cho cô đấy!
Cô ăn không nổi, thật sự không nổi mà! Đưa mắt cầu cứu Hoắc Đông Thần bao nhiêu lần thì đổi lại chỉ là sự khuyến khích của hắn bởi vì hắn cũng có cũng suy nghĩ là: Cô cần phải được bồi bổ! Bổ, bổ, phải bồi bổ!
Còn Trình Mẫn thấy lần đầu con trai nghe theo mình cũng vô cùng vui, thế là lại tiếp tục phát huy...
Hiện tại về nước chính là một sự giải thoát đấy!