Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 43: Trao đổi
Khi mọi sự bàn xong, Lưu Từ nhìn Vi Công Tín như nhìn kẻ thù, đám người Thuận Hóa mượn hết những ý kiến của Vi Công Tín để bác bỏ mọi vấn đề mà Lưu Từ đề nghị, khiến hắn gần như không đạt được chút lợi ích nào hết. Theo đó, người Thượng đầu hàng, quân đội miền xuôi không còn lý do gì tiếp tục ở trên đây, sẽ rút về dần, trước tiên là quân Thuận Hóa bọn họ, sua là quân Tân Bình, dù gì vụ mùa đã tới rồi. Để phòng việc quân Thượng bật lại, Hà Văn Huy ở lại giám sát, chỉ cần giữ lại một phần ba số quân hiện tại, kết hợp với đạo quân mà Hoàng Anh Minh thay Dương Quốc Lộ chỉ huy, hai quân liên hợp cũng gần vạn, quá đủ để áp chế địch.
Về phần người Thượng, để trừng phạt tội xâm phạm miền xuôi, Vi Công Tín cho rằng phải bắt bọn này trả giá. Với những người đã bị bắt làm nô lệ, kẻ nào cứng đầu khó bảo hoặc bị thương, tàn phế thì đem bán, kẻ nhát gan hoặc dễ bảo, quan trọng là khỏe mạnh thì giữ lại cho lên Nam Bàn để sản xuất, những kẻ đó phải nộp thuế thân trong 10 năm, bằng một nửa thu nhập của mình. Những kẻ hàng sớm khi chưa bị bắt thì cũng phải nộp một phần ba thu nhập hàng năm, Học Phủ sẽ đứng ra kiểm tra hộ, đảm bảo không có sai sót. Khoản thuế này thu trong 10 năm đến 15 năm, tùy tình hình thực tế.
- Chỉ e đám người Thượng sau trận này nghèo rớt mồng tơi, chả còn gì mà nộp.
- Thượng quan, có câu chó cùng dứt dậu, tôi nghĩ rằng để chúng cảm thấy còn chút cơ hội vẫn hơn. Mà ngài cũng biết tới lợi nhuận của rượu mía phải không, người Thượng biết sơ cách trồng trọt rồi, làm lại sẽ dễ hơn.
Mấy hôm sau, đại lễ tiếp nhận sự đầu hàng của người Thượng diễn ra tại nơi từng là Học phủ Nam Bàn, do Vi Công Tín chủ trì, Trương Hách nhận ba quỳ chín lạy của các thủ lĩnh người Thượng, cùng nhiều cống vật giá trị, lại chịu những điều khoản bồi thường nặng nề, lại phải cho con cái tới Học Phủ đi học, coi như con tin. Tới đây, cuộc nổi loạn tại Nam Bàn coi như chấm dứt.
Về phần người chiến thắng, cũng lập tức luận công ban thưởng cho vài người, chủ yếu là tiền bạc, chứ còn Trương Hách chưa có quyền bổ nhiệm. Đám Kiệt, Minh đều được thưởng hậu hĩnh, tuy nhiên Minh cũng sớm phải từ bỏ quân quyền, vì đã là thời bình, không có thể cầm quân được. Minh cũng không chấp nhất gì, muốn đi xa phải biết hi sinh cái trước mắt. Tất nhiên, Minh cũng không hi sinh chức vụ này không, cậu chuyển quyền sang cho cha vợ thứ hai, Dương Quốc Lộ. Có quân quyền này, ông ta có thể đàm phán thuận lợi một chút, trước tiên là giữ mạng mình, sau là giữ gìn gia đình- có cả Dương Ánh Hồng, người vợ mới của Minh.
- Tên Hoàng Anh Minh đó có vẻ chẳng chịu từ bỏ ha? Quân quyền về tay thằng cha vợ vô dụng đó thì hắn cũng dễ dàng thu hồi cái một. Tướng quân, tôi e là rồi hắn sẽ có thể thành một thế lực khó kiềm chế!- Một viên quan của Thuận Hóa tò mò hỏi Trương Hách
- Hiện tại muốn rút được quân đi mà người Thượng không làm loạn thì không còn cách nào khác. Có làm thế mới dùng được đội quân của tên Minh. Còn việc ông sợ đuôi to khó vẫy hay là gì thì ta thấy hoàn toàn là lo lắng suông, ông nghĩ hắn sẽ có bao nhiêu thời gian ở trên đây hay Nam Bàn này còn yên ổn bao lâu nữa!- Trương Hách buột miệng nói, may mà kìm được không nói toạc hết.
- Là hạ quan ngu độn!- Viên quan nhỏ vội nhận lỗi, nhưng trong lòng thì mừng húm, vậy là đã lấy được thông tin Thuận Hóa vẫn không từ bỏ kế hoạch lấy Nam Bàn làm bàn đạp đánh Chiêm Thành.
- Không, ông trung tâm, trách nhiệm như thế cũng là rất tốt.- Trương Hách vỗ vai khen ngợi viên quan đã nhắc nhở, rồi nói sang chuyện khác, mọi người hầu như chả ai nhớ gì tới chuyện vừa rồi, ngoài trừ viên quan nhỏ kia, đang tự nhủ là sau khi về phòng, lập tức viết một bức thư để gửi đi, báo cáo chuyện vừa rồi.
- Thưa tướng quân, Đan Quốc Hùng và Hoàng Anh Kiệt đã tới ạ!
- Cho vào, cho vào.- Trương Hách nghe vậy vội đặt chén rượu đang uống, đứng dậy để chào đón những người sắp đến
...................................................
- Mới đánh có mấy trận là lại giải ngũ rồi, chán thế!- Trần Hựu Nhân than thở
Hắn vừa khỏi vết thương cách đây không lâu, những tưởng còn đánh thêm mất trận, lập chút công lao, thăng quan tiến tước, ai dè chiến tranh đã vội vàng kết thúc, người Thượng đầu hàng, quân miền xuôi kéo lên sẽ phục viên dần dần. Tuy Nhân không phải về lượt đầu, nhưng cơ hội lập công chính thức không còn nhiều. Hoàng Anh Minh trao lại quân quyền cho Dương Quốc Lộ, mà Dương Quốc Lộ đang khao khát lập công chuộc tội, nên bất kỳ cơ hội xuất chiến nào, lão cũng sẽ không chịu từ bỏ, chia sẻ với họ.
- Không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta vẫn còn trẻ, cơ hội lập công còn quá nhiều, sao phải lo nghĩ!- Hoàng Anh Kiệt lên tiếng an ủi, lại rót cho Nhân chén rượu, hôm nay là lễ thưởng công, tất cả đều được ban thưởng, có điều vì quân của họ tương đối ít, nên không được mời vào ngồi ăn tiệc, chỉ nhận thưởng. Cả bọn cũng không tự bạc đãi bản thân, tự là bữa nhậu chơi.
- Chẹp chẹp!- Trần Hựu Nhân tặc lưỡi, nhún vai cam chịu, những người khác cũng nhìn ý một cái, người thì an ủi, kẻ thì lắc đầu thể hiện sự đồng cảm.
- Này Kiệt, có thể để cho bọn này dùng thử mấy khẩu hỏa mai được không hả?
- Dùng thử thì được, nhưng phải đợi về đại bản doanh đã, tôi để hết ở đó!- Kiệt giải thích. Cậu ta không muốn lộ thứ này quá sớm.
- Cậu Kiệt!- Đan Quốc Hùng bước vào
- Đan Quốc Hùng, có chuyện gì à?
- Tướng quân Trương Hách muốn gặp cậu hỏi chút chuyện.- Lúc này Đan Quốc Hùng dùng khẩu khí vô cùng lạnh nhạt, khác hẳn khi trước. Đơn giản thôi, Minh đã trao ra quân quyền, hắn cũng được Trương Hách bố trí làm quân sư cho Dương Quốc Lộ, quyền cao chức trọng hơn, đâu thể quá mức khách khí với Kiệt.
- Được, tôi đi ngay!
Kiệt tới đại trại của Trương Hách, thấy vô số quan viên đang ngồi, nhưng ở vị trí chủ tạo, Trương Hách đã đứng lên, y đi ra tận giữa nhà, khi Kiệt chắp tay chào, y liền xua tay:
- Không cần, không cần thế!
- Thưa tướng quân, tôn ti có khác, tôi sao dám!
- Ta cho ngươi miễn lế.
- Vậy xin cảm ơn tướng quân!
Trương Hách tỏ ra trọng thị Hoàng Anh Kiệt như vậy, thậm chí còn trọng hơn cả Minh khiến nhiều người ngạc nhiên. Trước mặt mọi người, Trương Hách giới thiệu sơ qua về Kiệt. Nghe nói cậu ta là con một tên nông dân, sau đi buôn bán rồi mua quan, vài người hơi tỏ ý khinh thường. Trương Hách liền bảo họ có mắt mà không thấy được Thái Sơn.
- Ấy chết, tướng quân nói thế tôi tổn thọ chết mất.
- Ha ha, nói thế cũng có phần hơi quá, nhưng tài của mi là thật, ta thực tâm muốn dùng cái tài ấy. Không biết ngươi có chịu giúp đỡ hay không?
- Tướng quân sao lại nói chịu hay không, chỉ cần tướng quân cần, tôi ra sức trâu ngựa. - Kiệt vô cùng kính cẩn, vô sự hiến ân cần, phi gian tất đạo, mình đã cố gắng thu liễm mà đối phương vẫn chú ý tới, lại đối đãi trọng thể, rốt cục là sao?
- Sức trâu ngựa thì không cần, ta cần là cần trí tuệ của mi giúp đỡ. Nghe chuyện trên này, biết được mi chính là người làm ra những cái phích lịch xa cỡ lớn kia ư?
- Thưa, phải ạ!- Kiệt không khiêm tốn ở vụ này, dù sao khiêm tốn cũng vô ích, chưa kể Kiệt không chối, đối phương còn nói thẳng vụ việc liên quan, chối quanh một hồi, đối phương phải điều tra thì lại lắm chuyện.
- Trong trận chiến vừa qua, quân địch có lợi khí là phích lịch xa, quân ta thì đánh lén phía sau, băng rừng vượt suối, không tiện mang hỏa pháo cỡ lớn, thành ra chịu nhiều thiệt thòi khi lâm trận. Nay không biết mi có chịu dạy dỗ mấy người thợ, để họ có tay nghề mà chỉ huy chế tạo những thứ khí giới mạnh mẽ như phích lịch xa.
- Được tướng quân coi trọng, tại hạ nguyện ra sức tới cùng.
- Được được, vậy ta mời ngươi một chén.
Hoàng Anh Kiệt nhận chén rượu, uống cạn một hơi, lại nhíu mày.
- Sao thế, rượu của ta không hợp chăng.
- Dạ, không, chẳng qua tiểu tử vừa nãy đã ít uống rượu nên cũng hơi say mất rồi.
- Đàn ông đàn ang gì mà mới tý đã không nổi rồi. Từ giờ phải tập cho quen, với tài của ngươi, sau này nhất định thường xuyên được thưởng rượu.
- Xin cảm ơn tướng quân khen ngợi trước. Mong là Kiệt được như tướng quân nói. Vậy không biết tôi sẽ phải chỉ dạy cho người của ngài ở đâu, tại Thuận Hóa hay được đưa về nơi tôi chỉ định.
- Có gì khác nhau sao?
- Nếu ngài muốn tôi tới Thuận Hóa chỉ dạy thì cũng tốt, nhưng nếu được dạy ở nơi tôi chỉ định thì thuận tiện hơn rất nhiều, do tôi có thể cho họ luyện tay nghề luôn.
- Ở Thuận Hóa không thể luyện tay nghề sao?
- Cái này cũng chỉ là sự mưu lợi cá nhân của tôi. Ngài biết đấy, anh trai tôi là Hoàng Anh Minh muốn ở đây dùng lý lẽ thu phục dân Thượng, dạy dỗ họ một phen. Trong đó dạy họ cách làm nông nghiệp mới để tăng thu nhập khiến họ mải làm ăn mà quên tạo phản. Muốn làm nông nghiệp mới thì phải có máy móc, sẵn tiện những người thợ của ngài phải học chế máy, tôi muốn dùng họ luôn tại đây ấy mà.
- Vậy sao? Làm máy móc nông nghiệp thì làm sao làm được máy móc phục vụ chiến tranh.
- Như nhau thôi thưa đại nhân, tôi xin đảm bảo. Nếu đại nhân có nghi ngờ, tôi xin lấy hạn 6 tháng, trong 6 tháng xin ngài cho người kiểm tra qua, nếu sai xin hoàn toàn chịu phạt.
Trương Hách gãi cằm, không ngờ tên Kiệt này lại ra điều kiện như vậy và quan trọng hơn là Kiệt lại nói rằng làm thế là vì ông anh trai Anh Minh, hỗ trợ anh mình trong việc chỉnh đốn lại Nam Bàn. Điều này tuy nói là mưu tư, nhưng cũng có thể là lợi ích chung, Trương Hách khó tùy tiện gạt bỏ,
- Nhà ngươi đã có lòng như vậy, ta cũng rất mừng. Nam Bàn có an ổn thì chúng ta cũng thoải mái, là một mũi tên trúng hai đích. Ta sẽ điều thợ lên đây cho người dạy dỗ, nhưng nhớ rằng 6 tháng sau, nếu ta kiểm tra mà không tốt, thì e rằng ngươi khó tránh tội phạm thượng, tư lợi đó.
- Xin đa tạ tướng quân thông cảm.
Nhất Vô Niệm đối với mọi người thanh minh: “Ta không có vào thanh lâu!”
Tại một diễn biến khác, phân thân vỗ ngực thề thốt: “Nhưng ta có vào (●´ω`●).”
Nhất Vô Niệm sau khi biết rõ sự thật: “☹...”