Sau cả một buổi chiều"quậy" hết mình, dốc sức bung xõa trong tất cả các trò chơi tại công viên nước thì cô bé Bạch Nhược Lam vẫn chưa chịu quay trở về nhà mà vẫn muốn đi chơi.
Nghe vậy Tôn Tử Đằng đã đưa cả nhà ba người đến một nhà hàng ăn tối. Sau khi ổn định vị trí chỗ ngồi và gọi món xong thì cô bé nhỏ nhắn liền lên tiếng bắt chuyện ngay khi thấy bầu không khí quá yên tĩnh, đặc biệt là thấy nét mặt của Nhược Y cứ nghiêm nghiêm, suốt quá trình đi chơi cô chẳng đoái hoài đến Tôn Tử Đằng. Cũng không hề tương tác cùng với anh trong những trò chơi gia đình.
"Mami à, sao mami cứ làm mặt lạnh với chú hoài vậy? Chú quan tâm mami quá chừng luôn mà mami cứ bơ bơ với chú thôi."
Trẻ con vốn thơ ngây, thấy sao nói vậy, nghĩ gì là nói đó. Nhưng lại không biết rằng chính những gì mình vừa nói đã khiến người làm mẹ như Nhược Y chẳng biết trả lời làm sao.
"Tại chú làm mẹ con giận nên mẹ mới không chịu đếm xỉa tới chú ấy chứ. Tiểu Lam đừng trách mẹ nha con!"
Không cần đợi Bạch Nhược Y tìm ra câu trả lời thì người đàn ông đã giúp cô giải thích cho tiểu Lam được biết.
Nhưng vốn là một đứa trẻ lém lỉnh nên lúc này cô bé vẫn tiếp tục nói:
"Tiểu Lam chưa thấy mami giận bao giờ. Chắc chú phạm phải lỗi gì đó lớn lắm mới làm mami giận như thế."1
Lần này đến lượt nét mặt của người đàn ông chùn xuống khi nghe xong những gì tiểu Lam vừa nói.
Lỗi gì sao? Đó không phải là đã từng làm cô tổn thương đến tê tâm liệt phế, chịu nỗi đau bị chà đạp tình cảm và đối xử ghẻ lạnh sao. Cho nên cô có hận anh thấu xương thì anh cũng không nửa lời oán trách.
"Đúng là lỗi lầm chú gây ra với mẹ con là rất lớn, nhưng chú vẫn luôn cố gắng bù đắp. Nếu người làm sai mà biết ăn năn hối hận thì vẫn nên có được một cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm phải không con?"
"Con cũng nghĩ vậy. Nếu người ta thật lòng thì vẫn nên cho họ một cơ hội, đúng không mami?"1
Nói thì thôi đi, đằng này cô bé còn bẻ lái sang Nhược Y khiến cô lại rơi vào thế bí, chẳng biết trả lời như thế nào. Trong khi đó lại có một người đang vô cùng nóng lòng muốn nghe câu trả lời từ miệng cô.
"Mẹ không biết. Mẹ đi vệ sinh một chút đã."
Nói rồi người phụ nữ liền rời đi ngay lập tức, để lại nỗi thất vọng to lớn cho người đàn ông. Cô như thế là vẫn chưa muốn tha thứ cho anh.
Dù không nhất thiết là phải khiến cô yêu lại từ đầu, cũng không cần cô phải quan tâm tới anh. Điều mà anh mong chỉ là cô có thể mở lòng với anh hơn một chút, xem như bạn cũng được, miễn sao cô đừng đối xử lạnh nhạt với anh nữa mà thôi.
- ---------------
Trong toilet nữ của nhà hàng, Nhược Y sau khi đi vệ sinh xong thì ra ngoài bồn nước rửa tay.
Vừa rửa nét mặt cô vừa trầm ngâm suy nghĩ. Thật ra thì cô đang nghĩ đến những việc mà Tôn Tử Đằng đã làm suốt mấy tháng qua.
Tuy anh không cố ý tiếp cận cô để lấy lòng nhưng vẫn luôn âm thầm dõi theo phía sau bảo vệ cho cô. Nhớ có lần cô bị cướp, cũng may có anh từ đâu xuất hiện đã kịp đuổi theo bọn chúng lấy lại túi xách cho cô nếu không thì đã mất hết những bản thiết kế quan trọng của công ty. Lần đó anh còn bị thương, nhưng mà cô vẫn không hề quan tâm tới anh.
Lúc nào anh cũng quan tâm tới cô, kể cả khi Bạch Dương Sơn và Phương Khuê đều không thích nhưng anh vẫn tới lui đều đặn để chăm sóc và chơi đùa với tiểu Lam. Anh không xin cô tha thứ nữa mà đã thành tâm chúc cho cô được hạnh phúc bên cạnh Tôn Tiêu Đài, nhưng anh lại không biết rằng cô đã từ chối người đàn ông ấy.
Anh như thế là đã thật lòng muốn bù đắp cho mẹ con cô sao?
Nghĩ ngợi một lúc cũng không xong, cô quyết định tạm gác sang một bên. Cũng không rửa tay nữa mà chuyển sang lấy khăn giấy lau khô tay.
Lúc quay trở ra thì lại va vào một người nào đó khiến bả vai cô đau điếng, phải đưa tay lên xoa xoa ngay lập tức, biểu cảm hơi nhăn nhó trên mặt cũng không thể giấu đi.
"Đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Không có con mắt đúng không?"
Một giọng nói đanh đá vang lên ngay sau đó, có lẽ là người vừa rồi đã va vào cô.
Bấy giờ cả hai người phụ nữ mới ngẩng mặt lên trực tiếp nhìn nhau. Sau đó chỉ thấy nét mặt của cả hai đều trở nên kinh ngạc.
"Tưởng ai, đây không phải Bạch tiểu thư, bạn thân của tôi đây sao! Trái đất này đúng là tròn thật, đi vài vòng vẫn gặp lại được người quen."
Đúng là trái đất này tròn nên mới để Bạch Nhược Y gặp lại được người phụ nữ mà cô đã từng xem là bạn rất thân. Thân đến mức tráo trở bày kế hãm hại khiến cô phải khổ sở tột cùng.
Nhược Y chán ghét khi không ngờ lại vô tình gặp được Lại Minh San ở đây. Đương nhiên cô không hề muốn tiếp chuyện với loại người này nên đã thản nhiên bỏ đi.
"Đứng lại."1
Lại Minh San đã cau mày tỏ rõ thái độ không vui khi thấy Bạch Nhược Y xem ả như không khí mà lướt qua. Đương nhiên ả sẽ không để cô rời đi trong khi lòng tự trọng vừa bị ném xuống đất.
Nhược Y cũng sợ gì mà không dừng bước. Nếu người quen đã muốn kiếm chuyện thì cô cũng chẳng ngại tiếp đáp.
"Sao nào? Cô muốn gì?"
Bạch Nhược Y quay lại, dùng đôi mắt sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lại Minh San, không hề có một chút nao núng nào.
"Dù sao cũng là bạn với nhau, cô không thể nào bất lịch sự với tôi như thế được. Vậy thì mất đi tôn nghiêm của một tiểu thư danh giá quá rồi."
Lại Minh San khoanh tay trước ngực, kênh kiệu đối thoại với Nhược Y, nhưng sau đó lại được nhận ngay cái nhếch môi đầy khinh bỉ của cô.
"Ở đây ai là bạn của cô? Tiểu thư danh giá như tôi sao có thể làm bạn với cái thứ rác rưởi được chứ."
"Mày..."
Lại Minh San bị Nhược Y tặng cho hai câu thôi mà đã tức đến nghẹn họng, chỉ biết trợn mắt lên nhìn cô, sau đó liền thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng hét lên:
"Mày nói ai là đồ rác rưởi hả con khốn?"1
*Chát.*