Một người đàn ông lao ra đường với dáng vẻ gấp gáp như có việc gì đó vô cùng trọng đại.
Vì nghe Mộng Thiên Chúc nói rằng nhà Nhược Y chỉ cách đây vài căn nên Tôn Tử Đằng không ngại chạy bộ đến đó để lần nữa đối mặt với người con gái mình yêu, lần nữa nói hết tâm tư tình cảm, nhưng lần này anh nhất định sẽ quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình, xin cô tha thứ để anh được cơ hội bù đắp lại lỗi lầm đã gây ra chứ không phải đến đó đối mặt với cô để nói ra những lời chúc phúc như trước.
Mặc cho cơ thể vẫn còn đang sốt, mặc cho đầu óc đôi lúc vẫn còn choáng váng nhẹ nhưng người đàn ông ấy vẫn thẳng bước chạy trên làn đường vỉa hè, hướng đến là ngôi nhà của Bạch Nhược Y.
Mỗi bước chân của anh chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm lại.
Suýt nữa anh lại thêm một lần bỏ lỡ cơ hội tìm lại hạnh phúc của mình chỉ vì do ngu muội nhất thời.
Sau vài phút ngắn ngủi nhưng đối với Tôn Tử Đằng tưởng chừng lại như dài tận mấy ngày chạy trên đoạn đường dài hơn 300 mét từ nhà của Mộng Thiên Chúc thì người đàn ông cũng đến được trước cổng nhà của Bạch Nhược Y.
*King coong, king coong, king coong*
Anh vừa thở hổn hển vì mệt vừa liên tục ấn chuông cửa, ánh mắt luôn hướng về phía trong nhà, chỉ chờ đợi cửa mở ra, được nhìn thấy người con gái ấy thì anh sẽ lập tức lao tới ôm cô vào lòng.
Nhưng anh cứ ấn chuông rồi cứ chờ đợi mà bên trong mãi vẫn không có chút động tĩnh gì. Đang lúc hồi hộp thì hàng xóm cạnh nhà cô tình cờ đi ra, trông thấy Tôn Tử Đằng đang đứng đó ấn chuông thì người phụ nữ ấy liền lên tiếng.
"Nè anh gì ơi! Chủ nhà đó vừa đi rồi, không có ai ở nhà đâu."
Nghe vậy Tôn Tử Đằng liền quay lại hỏi thăm người phụ nữ để được biết thêm vài điều:
"Cô ấy đi đâu vậy? Chị có biết khi nào cô ấy về không?"
"Sáng nay tôi thấy cả nhà cô ấy mang theo nhiều hành lý lên xe taxi lắm. Tôi có hỏi thăm thì cô ấy nói là quay về quê nhà, cũng không biết khi nào sẽ trở lại."1
Người phụ nữ trả lời xong thì quay trở vào nhà, để lại Tôn Tử Đằng với nét mặt thẩn thờ đứng đó.
Vậy là anh đã đến trễ một bước rồi sao? Anh đến tìm thì cô lại bỏ đi sang nơi khác. Người đi kẻ tìm, rượt đuổi mãi như vậy biết bao giờ mới gặp lại được nhau thêm một lần nữa.
Vậy là bao nhiêu hi vọng bỗng chốc đổi thành sự hụt hẫng. Ngay lúc này cơn choáng váng lại chợt ập tới khiến anh chẳng giữ được thăng bằng phải tựa vào cánh cửa mới đứng vững.
Còn chưa hết choáng thì đột nhiên anh lại cảm thấy phía dưới nhân trung dường như có thứ gì đó âm ấm vừa từ trong mũi chảy xuống. Đưa tay lên quệt qua xem thử thì thứ dính vào tay anh lại là một vệt máu đỏ tươi. Thấy vậy anh nhanh chóng ngửa mặt nhìn lên cao để máu không chảy xuống nữa, lấy tay lau sạch vết máu phía dưới nhân trung.1
Qua vài phút thì máu cũng ngừng chảy, cơn choáng váng cũng qua đi. Vừa ổn thì người đàn ông lại đi ra phía trước đứng gần bên đường để đón taxi. Và nơi mà anh đến chắc chắn là sân bay quay trở về Thượng Hải.
- ---------------
《THƯỢNG HẢI》
Chuyến bay từ New York đến Thượng Hải hạ cánh thành công vào lúc 8 giờ tối.
Bạch Nhược Lam vì đi đường xa quá mệt nên từ lúc lên taxi đã nằm ngủ ngay trong vòng tay của Tôn Tiêu Đài.
Mặc dù đã biết trước rằng chuyện Nhược Y sẽ quay trở về Thượng Hải chỉ là sớm muộn, nhưng Tôn Tiêu Đài không ngờ rằng cô lại đột ngột muốn quay về sớm đến như vậy.
Cả ngày hôm nay cô cũng rất khác, bình thường đã trầm lặng ít nói nay lại càng trầm mặc hơn mọi khi, trông nét mặt cũng không mấy vui vẻ mà cứ như đang lo lắng hay dồn hết tâm trí vào một suy nghĩ nào đó.
Ngay lúc này cũng vậy, thời gian lên taxi trở về Bạch gia đã khá lâu nhưng Nhược Y vẫn không nói năng gì mà chỉ hướng mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài với ánh mắt ẩn chứa nhiều điều phức tạp.
"Em đang lo lắng chuyện hai bác biết về sự có mặt của tiểu Lam sao?"
Sau một khoảng thời gian dài bâng khuâng trong lòng thì Tôn Tiêu Đài cũng mở lời hỏi cô một câu. Lúc này Nhược Y mới quay mặt trở vào trong, chuyển ánh mắt nhìn qua anh vài giây rồi rời sang hướng khác sau đó mới nhỏ giọng trả lời:
"Không! Vì em biết ba mẹ sẽ không phản ứng thái quá đâu. Chỉ là em đang lo một số chuyện khác thôi."
"Em lo sẽ gặp lại Tử Đằng?"
Câu hỏi của Tôn Tiêu Đài đích thực là nỗi lòng của người phụ nữ ngay lúc này. Chẳng qua là vì anh vẫn chưa biết cô đã gặp lại Tôn Tử Đằng rồi mà thôi.
Thật ra kể từ sau khi gặp lại người đàn ông ấy, những gì anh đã nói như in sâu vào tâm trí của cô. Hình ảnh anh đau khổ, đôi mắt đỏ hoe lúc nào cũng hiện rõ trong đầu, khiến cô luôn phải suy nghĩ rốt cuộc ba năm qua Tôn Tử Đằng sống như thế nào và trải qua những chuyện gì mà lại biến anh trở thành một người với vẻ ngoài đáng thương như thế.
Anh nói ân hận, muốn bù đắp cho cô, muốn được sửa sai. Anh nói anh nhớ và yêu cô rất nhiều. Liệu những điều đó có phải là những lời thật lòng trong tim anh hay không, hay lại là những câu nói đùa bâng quơ trong giây phút bốc đồng, thiếu suy nghĩ như trước đây đã từng đối với cô?
Thời gian vừa qua cô cứ đinh ninh rằng đã quên được người đàn ông ấy, nhưng đến khi gặp được anh thì sự thật lại không như thế.
Cảm giác trong tim cô vẫn rất khác lạ, cảm xúc cũng chẳng được điềm nhiên trong khi đã cố gắng đè nén.
Đoạn đường phía trước đối với cô bây giờ vẫn là một ẩn số, duyên nợ kết thành với ai cô cũng chẳng rõ. Thôi thì tùy duyên trời định, số phận đã an bài như thế nào thì cô đón nhận như thế ấy. Vì mệnh trời khó lòng mà cãi, cảm xúc nơi trái tim muốn lừa dối cũng chẳng thể nào làm được.
"Chuyện gì tới thì nhận. Số phận con người vốn thuộc vào đấng trên sắp đặt mà! Cho nên, cứ tùy cho ông trời định đoạt thôi."