"Tặng quà đặc biệt cho em sao?"
Nghe đến quà, hai mắt của người phụ nữ liền sáng hẳn lên, khuôn mặt lộ rõ sắc nét hào hứng. Không cần ai sai bảo hay yêu cầu đã chủ động lao về phía người đàn ông, ngồi bên cạnh âu yếm ôm lấy cánh tay anh.
"Ừm. Món quà này không chỉ rất đặc biệt mà còn rất hấp dẫn, hấp dẫn đến mức không khéo lại chết người luôn ấy chứ."1
Xoay qua nhìn thẳng vào khuôn mặt này tham vọng của người phụ nữ, Tôn Tử Đằng nhướng mày, trầm giọng nói đầy ẩn ý khiến đối phương chợt cảm thấy có chút bồn chồn, lo âu.
"Cái gì mà ghê quá vậy? Anh đừng có dọa em nha!"
"Anh dọa em làm gì. Không tin thì em mang laptop qua đây."
Mặc dù cảm thấy không an tâm cho lắm nhưng người phụ nữ vẫn ngoan ngoãn đi lấy laptop mang tới.
Đặt xuống trước mặt người đàn ông xong, cô lại ngồi vào vị trí cũ trước đó. Chờ đợi xem món quà mà Tôn Tử Đằng nói tới là gì.
"Trên bàn có chiếc USB, em cắm vào máy tính rồi mở file duy nhất trong đó ra xem đi."
Thái độ của người đàn ông vẫn rất bình thản như không hề xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa. Trái lại sự bình tĩnh quá mức bất bình thường của anh lúc này lại mang đến cho đối phương một cảm giác nguy hiểm khó lường, điều đó càng thể hiện sâu sắc hơn hết là trong đáy mắt của người đàn ông.
Dù như thế nào cũng không thể làm trái ý của người đàn ông nên Lại Minh San lẳng lặng nghe lời thực hiện theo những gì anh đã nói. Phần lớn vẫn là bị một chữ "quà" thao túng tâm lý.
Rất nhanh sau file trong chiếc USD đã được mở ra, một đoạn video được phát hành ngay trong tầm mắt của người phụ nữ sau đó.
Vừa nhìn thấy nội dung bên trong clip, sắc mặt của người phụ nữ đã lập tức biến đổi, cô ta định nhổm người đứng dậy vì cảm thấy nguy hiểm đang rình rập bên cạnh, nhưng cánh tay của người đàn ông phút chốc đã khoác qua vai cô ta.
"Em làm sao vậy? Không ngồi đây xem mà định đi đâu? Phần hấp dẫn nhất vẫn còn ở phía sau."
Hơi thở âm ấm cùng mùi rượu nồng nặc, nhẹ nhàng phả vào vành tai của người phụ nữ khiến cô ta nhanh chóng sởn cả gai ốc.
Quen anh gần 6 năm, cô chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm như bây giờ. Sự trầm tĩnh của anh thật sự quá đáng sợ.
"Tử Đằng em...Anh nghe em nói đã..."1
"Suỵt... Nghe trong đó nói kìa, sẽ hay hơn."
Người đàn ông đưa ngón trỏ lên làm động tác giữ im lặng trước miệng, cùng nụ cười quỷ dị và ánh mắt đỏ ngầu, tuyệt nhiên đã khiến Lại Minh San toát cả mồ hôi hột.
"Bạch Nhược Y, cô yêu người đàn ông của tôi nhiều như vậy chắc sẽ rất vui sướng khi hôm nay được chung giường với anh ấy. Sau này nếu gặp lại, cô nhất định phải cảm ơn tôi một tiếng đó, vì sau hôm nay người mà anh ta cưới chắc chắn sẽ là cô. Người đàn ông này, tôi chơi đến chán rồi. Ở nơi khác, còn có người khác tốt hơn anh ta, nhiều tiền hơn anh ta đang dang rộng vòng tay chờ đón tôi. Vậy cho nên, tôi tặng người đàn ông này lại cho cô đó, nhớ giữ gìn cho thật tốt nha!"
"Còn anh, Thiếu gia Tôn Tử Đằng của em... Chắc anh sẽ không hận em đâu đúng không? Mà làm sao hận cho được trong khi anh đã biết gì đâu mà hận, vì một chút nữa thôi người đáng thương nhất, chịu nhiều đau khổ nhất chính là em cơ mà. Còn người anh hận, hận thấu tận tâm can, người khiến anh phải đánh mất em chính là cô gái đang mù quáng yêu anh."
"Nhưng dù sao em vẫn nên xin lỗi anh một tiếng. Anh cũng đừng trách em, có trách thì trách anh chưa đủ giàu, chưa đủ mạnh từ tinh lực cho đến địa vị quyền thế nên em nhường anh cho người khác, một cô gái cần anh hơn em! Hai người nhớ hạnh phúc nhiều vào đấy."1
Rất nhanh sau đó đoạn video đang phát trong máy tính đã đến đoạn tự đọc thoại của Lại Minh San, vang lên văng vẳng giữa không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng trong phòng.
Gương mặt Lại Minh San trắng bệch như không còn một giọt máu, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn xuống ướt đẫm vầng trán. Đôi môi với màu son đỏ thẫm mấp máy mãi vẫn không thể nên lời.
"Tử...Tử...Đằng...Chuyện...chuyện này...Em...em...em bị oan... Có ai đó đã giả dạng em, chắc chắn là vậy. Anh...Anh tin em nha...Em không biết gì hết á."1
"Thế à! Có người dám giả dạng tiểu San của anh sao? Thế em lật hết những bức ảnh trên bàn kia ra xem nốt xem có phải em lại bị người khác giả dạng hay không? Anh xem đi xem lại nhiều lần lắm rồi mà vẫn không tài nào nhìn ra."
Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao phủ băng của người đàn ông rơi vào sấp ảnh được đặt trên bàn cách đó không xa. Lời nói của anh tuy nhẹ tựa như lông hồng nhưng đối với người phụ nữ thì lại áp lực đến mức loạn nhịp hô hấp.
Cô ta biết rất rõ chuyện bản thân ngoại tình, âm thầm phản bội Tôn Tử Đằng đã bị bại lộ. Đương nhiên cô rất muốn trốn chạy, nhưng cánh tay của người đàn ông vẫn không hề xê dịch trên bả vai cô ta. Chỉ là một cánh tay không có bao nhiêu trọng lực nhưng căn bản chẳng thể nào tháo xuống.
"Em...em..."
"Nhanh lên nào!". truyện tiên hiệp hay
Lời anh như một mệnh lệnh, khiến đối phương giật thót tim. Dù rất không muốn nhưng người phụ nữ vẫn đưa cánh tay đang run lên của mình đến chỗ những bức ảnh kia và chậm rãi lật lên xem từng hình một.
Khi nhìn thấy toàn bộ số ảnh nào là hình chụp cô ta thân mật, tình ái với nhiều gã đàn ông khác nhau thì trái tim bên trong lồng ngực cô ta như muốn nhảy vọt ra tận bên ngoài. Sắc mặt sợ sệt đến tái xanh.
"Thế nào? Có nhìn ra là ai giả dạng hay không?"
Người đàn ông vừa dứt lời thì Lại Minh San đã hốt hoảng quỳ xuống dưới chân anh, cuống cuồng van xin:
"Tử Đằng, trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi. Em...Em không có phản bội anh, là có người hãm hại em. Đúng rồi, nhất định là Bạch Nhược Y, cô ta vì quá đố kỵ em có được tình yêu của anh nên mới bày ra trò đê tiện này nhầm chia rẻ chúng ta. Tử Đằng, anh phải tin em nha. Em thật sự không có lừa dối anh đâu."
Nhìn người phụ nữ đang sợ hãi quỳ gối trước mắt mình mà người đàn ông thật không thể giấu đi sự xem thường đang in hằn trong đôi mắt. Anh nhếch môi, để lộ ra một nụ cười tàn khốc.
"Bày trò đê tiện? Thật hay cho bốn từ "bày trò đê tiện."1