Sau khi tạm biệt Lận Tồn Vi, Nguyễn Huỳnh vẫn luôn áp chế khóe môi muốn nhếch lên của mình.
Cô cụp mắt, nhìn bàn tay mình được Lục Ngộ An nắm lấy, lại nhìn hành lý mà anh đẩy bên tay kia, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An dừng bước chân lại, nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh nhướng mày đối diện với khuôn mặt anh tuấn của anh, dáng vẻ cười nhẹ nhàng: “Đi nhanh như vậy làm gì?”
Lục Ngộ An móc lấy ngón tay út của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Nhanh quá à?”
“...?”
Không hiểu sao, Nguyễn Huỳnh cảm thấy đoạn đối thoại này có chút kỳ lạ.
Cô im lặng mấy giây, yếu ớt nhìn Lục Ngộ An: “Anh vội về bệnh viện đi làm à?”
Lục Ngộ An: “Không vội.”
Anh thả chậm bước chân, dẫn cô đi về phía nơi đậu xe.
Xe của Lục Ngộ An đậu ở bãi gần trạm tàu cao tốc, hai người đi qua đó tốn chút thời gian.
Lên xe, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Lúc giữa trưa, Bắc Thành hiếm khi có thời tiết tốt, mặt trời chói chang giống như mùa hè vậy.
Cất hành lý xong, Lục Ngộ An kéo mở cửa lên xe.
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Cô khẽ chớp mắt, đang muốn lên tiếng thì Lục Ngộ An chợt nghiêng đầu, thấp giọng hỏi cô: “Có muốn ngồi lại đây không?”
“...”
Nguyễn Huỳnh dừng lại, cụp mắt nhìn nơi mà anh ra hiệu, tai hơi nóng lên: “Anh thật sự… không vội về bệnh viện đi làm à?”
Lục Ngộ An nhìn thời gian: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa.”
Nguyễn Huỳnh nhìn, thật vậy.
Bây giờ là mười hai giờ rưỡi, là giờ các bác sĩ nghỉ trưa.
Đi từ trạm tàu cao tốc đến nơi cô ở cũng không đến nửa tiếng. Tính thêm cả thời gian Lục Ngộ An đi từ chỗ ở của cô đến bệnh viện, tính đâu ra đấy thì có bọn họ hơn nửa tiếng để dính lấy nhau.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh sờ lên chóp mũi, ánh mắt lơ lửng, cô chậm rãi di chuyển về phía Lục Ngộ An.
Tay của cô vừa duỗi ra, lúc đặt lên vai Lục Ngộ An thì anh đã dùng một tay ôm lấy cô.
Một giây sau, Nguyễn Huỳnh ngồi cưỡi trên người anh, tư thế mờ ám lại khó chịu.
Cô vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đường nét hàm dưới lưu loát của Lục Ngộ An. Hơi dời tầm mắt lên là ánh mắt thâm thúy của anh.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Trước khi anh hỏi, Nguyễn Huỳnh chủ động báo cáo: “Hình như em từng nói với anh về người bạn cấp 3 trước kia rồi.”
Lục Ngộ An không lên tiếng, vẻ mặt hờ hững vuốt ve vành tai của cô.
Nguyễn Huỳnh len lén liếc mắt nhìn vẻ mặt anh, mơ hồ nói: “Chắc là trùng hợp, đúng lúc đến thì gặp được.”
Nguyễn Huỳnh tự mình nói hai chữ “Trùng hợp” này cũng cảm thấy chột dạ.
Cô vừa dứt lời, Lục Ngộ An nhìn cô với ý tứ sâu xa.
Nguyễn Huỳnh nhìn ra được rất nhiều thứ từ cái nhìn đó.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, chống đầu vào bả vai anh, chọc vào anh lên án: “Anh đừng im lặng mà, dù sao em cũng không làm chuyện gì quá đáng.”
Lục Ngộ An cũng không nghĩ tới cô sẽ đánh đòn phủ đầu.
Anh nhướng mày, bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, thấp giọng hỏi: “Anh đang suy nghĩ một chuyện.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt: “Chuyện gì?”
Lục Ngộ An xoa vành tai của cô, hơi rũ mắt xuống, dáng vẻ hững hờ: “Anh đang nghĩ, sao bạn gái của anh lại được người ta yêu thích như vậy chứ.”
Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng đuôi mày: “Anh không thích bạn gái của anh được người ta yêu thích à?”
“... Thích.” Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, không nhịn được mà cúi đầu chạm vào môi cô một cái.
Nguyễn Huỳnh cười, bàn tay ôm lấy cổ anh, chủ động tiến lên hôn anh, mơ hồ nói: “Nhưng mà bạn gái của anh chỉ thích —”
Còn chưa nói ra chữ phía sau thì Lục Ngộ An đã mở miệng, ngậm lấy môi cô.
Vừa nhìn thấy cô là Lục Ngộ An đã muốn làm chuyện này rồi.
Thời gian hai người họ xa nhau không dài, nhưng anh lại bắt đầu có loại cảm giác một ngày bằng một năm. Mỗi một ngày không gặp được Nguyễn Huỳnh đều trở nên gian nan.
Rõ ràng là trước kia anh không có cảm giác như vậy.
Răng môi hai người giằng co, môi lưỡi quấn lấy nhau.
Hơi thở nóng hổi lan tràn trong xe.
Đầu lưỡi của Nguyễn Huỳnh bị Lục Ngộ An quấn lấy, tất cả tiếng nghẹn ngào đều tan rã giữa môi của bọn họ.
Anh giữ gáy cô, vòng eo cũng bị anh siết lại, đè vào trong ngực anh. Cô không có chỗ để nhúc nhích, thậm chí là né tránh. Cô chỉ có thể dựa vào ý thức của bản thân để đáp lại anh.
Đầu lưỡi vừa nhô ra là đã bị anh cắn, ngậm mút.
…
Rất lâu rất lâu, Lục Ngộ An mới thoáng lùi về phía sau.
Đôi môi ẩm ướt của anh chỉ rời khỏi khóe miệng mềm mại của Nguyễn Huỳnh, chếch về phía bên cạnh, ngậm lấy vành tai cô.
Thân thể Nguyễn Huỳnh cứng đờ, cô níu chặt lấy áo anh.
Cô vùi đầu vào cổ anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, mềm giọng nhắc nhở: “Anh… anh còn phải về đi làm đó.”
Lục Ngộ An: “...”
Anh dừng lại, đặt một nụ hôn lên phía sau tai của cô rồi mới không tiếp tục nữa.
Hai người ở trong xe ôm nhau hồi lâu, sau khi Nguyễn Huỳnh xác định Lục Ngộ An không tức giận nữa thì mới cẩn thận chuyển về ghế phụ: “Chúng ta về nhé?”
“Ừm.” Yết hầu của Lục Ngộ An chuyển động lên xuống, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Nếu như em mệt thì ngủ một lúc đi.”
Nguyễn Huỳnh nhìn yết hầu sắc bén di động rõ ràng của anh, khẽ lắc đầu: “Không mệt, em nói chuyện với anh.”
Lục Ngộ An nói được.
Yên tĩnh một lúc, Lục Ngộ An lái xe đưa cô về.
“Anh không có tức giận”
Vào lúc Nguyễn Huỳnh suy nghĩ sắp xếp từ ngữ thì Lục Ngộ An bỗng nhiên nói một câu.
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, liếc mắt nhìn anh: “Thật à?”
Lục Ngộ An: “Thật.”
Nguyễn Huỳnh đảo mắt, trừng trừng nhìn anh: “Vậy vừa rồi anh còn nói lời như vậy với Lận Tồn Vi.”
Nghe vậy, Lục Ngộ An ngước mắt: “Lời như nào?”
“Thì… giống như tuyên bố chủ quyền vậy.” Lúc ấy Nguyễn Huỳnh cũng không dám nhìn Lận Tồn Vi xem có vẻ mặt gì.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An hỏi lại cô: “Anh không nên như thế à?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi ăn ngay nói thật: “Nên.”
Dù sao, Lục Ngộ An cũng thật sự là bạn trai của cô.
Lục Ngộ An khẽ cười một tiếng.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, buồn cười: “Bác sĩ Lục.”
“Sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Lần sau người khác không dám tìm em nói chuyện nữa đâu.”
Lục Ngộ An cúi đầu liếc cô một cái: “Có anh nói chuyện với em vẫn chưa đủ à?”
Lúc nói lời này, giọng điệu của anh u oán, nghe như còn có chút tủi thân.
Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ ngây thơ hỏi lại như vậy, cô không kiềm chế được mà cười một lúc lâu: “Đủ, em không có ý này.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, dừng lại một chút rồi nói: “Anh không có suy nghĩ muốn hạn chế em kết bạn.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra: “Em cũng chỉ nói đùa thôi.”
“Có điều —” Lục Ngộ An nhân lúc đèn đỏ nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu ta có ý đồ với em quá rõ ràng, em tiếp xúc với cậu ta nhiều thì anh sẽ ghen.”
“...”
Nguyễn Huỳnh không thể tin được những gì mình vừa nghe, cô ngẩn ngơ, trợn to mắt nhìn qua Lục Ngộ An: “Anh vừa nói gì cơ?”
“Em nghe thấy mà.” Lục Ngộ An không muốn nói lại kiểu lời nói mổ xẻ nội tâm thế này lần thứ hai.
Nguyễn Huỳnh: “Em chưa nghe rõ.”
Lục Ngộ An nghẹn lời.
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ cứng ngắc của anh thì vui vẻ một lúc, cũng không trêu anh nữa: “Được rồi em nghe thấy rồi.”
Cô thản nhiên: “Thật ra anh không nói thì em cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với cậu ấy.”
Nếu như không biết tâm tư của Lận Tồn Vi, Nguyễn Huỳnh còn có thể xem anh ấy là một người bạn học phổ thông cũ bình thường mà lui tới.
Nhưng đã biết rồi thì cô không có cách nào giả vờ như không thèm để ý, thậm chí là không biết.
Cho dù hôm nay Lục Ngộ An không nói, cô cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định với anh ấy. Trên ranh giới kết bạn, Nguyễn Huỳnh vẫn khá là có chừng mực.
Nói chuyện về Lận Tồn Vi một lúc thì Nguyễn Huỳnh về đến nhà.
Lục Ngộ An đưa cô về đến cửa nhà thì thời gian không còn sớm nữa, anh còn phải chạy về bệnh viện.
Anh cụp mắt nhìn cô: “Buổi tối anh có thể tan làm đúng giờ, cùng nhau ăn cơm nhé?”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe sáng nhìn qua anh: “Anh không thể tan làm thì em sẽ đi tìm anh ăn cơm, thế nào?”
Lục Ngộ An cong môi: “Được.”
Anh nhéo ngón tay Nguyễn Huỳnh: “Anh đi đây.”
“Anh lái xe chậm một chút.”
-
Trong nhà đã có một khoảng thời gian không có ai ở, Nguyễn Huỳnh dọn dẹp trước một phen.
Vừa dọn dẹp xong, Lục Ngộ An đã đến bệnh viện gửi tin nhắn tới cho cô.
Sau khi trả lời, Nguyễn Huỳnh vào phòng tắm tắm rửa, sau đó gọi điện thoại cho Tư Niệm.
Quán cà phê đã mở cửa rồi, lúc này Tư Niệm đang ở quán cà phê.
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Hôm nay nhiều khách lắm à?”
Vào lúc này chắc là còn rất nhiều công ty chưa đi làm mới đúng.
Tư Niệm: “Không nhiều.”
Nguyễn Huỳnh a một tiếng: “Vậy cậu có muốn về đây không, tớ muốn ăn cơm.”
Tư Niệm: “... Cậu đến quán cà phê ăn đi.”
Nguyễn Huỳnh: “Tiểu Mỹ không ở đó à?”
Tư Niệm nhỏ giọng: “Con bé có ở đây, nhưng tớ cũng muốn ở đây.”
Tựa như biết Nguyễn Huỳnh muốn hỏi gì, Tư Niệm kích động không thôi: “Cậu mau tới đây, ngắm trai đẹp. Anh chàng đẹp trai kia đã ngồi trong quán của tớ hơn nửa tiếng rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “... Chẳng trách.”
Cô nhìn thời gian: “Vậy bây giờ tớ tới.”
Tư Niệm: “Chờ cậu đó.”
Cúp điện thoại, Tư Niệm lén lút liếc mắt nhìn người ở cách đó không xa, định đi hỏi xem anh còn muốn thêm cà phê hay không.
Tiểu Mỹ nhìn thấy hành động của cô thì cạn lời một lúc: “Chị Tư Niệm, cách lần vừa rồi chị đi chưa đến hai mươi phút đâu.”
Tư Niệm dừng động tác lại, nghi hoặc: “Mới hai mươi phút thôi sao?”
Tiểu Mỹ: “Đúng, người ta còn chưa uống được bao nhiêu đâu, chị chờ thêm một chút đi.”
Tư Niệm nhướng mày nhìn, thở dài một tiếng: “Được thôi, vậy chị chờ thêm một chút nữa.”
Tiểu Mỹ: “...”
Sao trước kia cô ấy không phát hiện ra bà chủ của cô ấy bị giày vò bởi sắc đẹp chứ.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến quán cà phê thì Tư Niệm đang ngồi xổm ở cửa đợi cô.
“Cậu làm gì vậy?” Cô kinh ngạc không thôi: “Bên ngoài không lạnh à?”
Tư Niệm đưa tay cho cô, để cô kéo mình dậy: “Tớ cần hóng chút gió cho tỉnh táo.”
Nguyễn Huỳnh khó hiểu: “Vì sao?”
Tư Niệm: “Ở trong đó rất dễ bị sắc đẹp mê hoặc, sau đó làm ra chuyện manh động.”
“... Nghe không hiểu.” Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy: “Cậu có thể nói tiếng người không?”
Tư Niệm trừng cô.
Nguyễn Huỳnh cong môi cười: “Trai đẹp vẫn còn ở đây chứ?”
Tư Niệm: “Còn.”
Cô ấy vừa đẩy cửa vừa nhẹ giọng nói: “Có điều cậu đừng làm quá rõ ràng.”
Nguyễn Huỳnh: “Yên tâm.”
Hai người đi vào, Nguyễn Huỳnh nhìn quanh trong cửa hàng, bây giờ trong quán chỉ có hai bàn khách, một bàn trong số đó là một cặp đôi, đang đút bánh ngọt cho nhau ăn.
Mà bàn còn lại, bên cạnh cửa sổ là một người đàn ông dáng người thẳng tắp. Nhìn từ xa xa, khí chất quả thật rất đặc biệt.
Nguyễn Huỳnh đi vào trong hai bước, đối phương bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía bọn họ.
Ngay sau đó, Nguyễn Huỳnh dừng lại.
Cô nhìn người ở không xa, lại nhìn Tư Niệm ở bên cạnh đang giống như học sinh cấp 3 mới biết yêu, bờ môi mấp máy: “Trai đẹp mà cậu nói, chính là anh ta sao?”
Tư Niệm nhỏ giọng ôi chao một tiếng: “Cậu đừng nói rõ ràng như vậy, là anh ấy, sao vậy? Cậu cảm thấy không đẹp trai à?”
Cô ấy quan sát thấy biểu cảm của Nguyễn Huỳnh.
“Không phải.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Rất đẹp trai, chỉ có điều —”
Tư Niệm: “Chỉ có điều cái gì?”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Chu Hạc Thư rõ ràng đã nhận ra cô rồi nhấc chân đi tới.
Tư Niệm trợn mắt há mồm, hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Cô ấy đang muốn tiến lên túm Nguyễn Huỳnh đi thì đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Huỳnh trước: “Giáo sư Chu.”
Tư Niệm ngây người, nghi hoặc nhìn hai người: “... Hai người quen biết à?”
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy một cái.
Chu Hạc Thư khách sáo lại lịch sự đứng lên, khẽ gật đầu với Nguyễn Huỳnh: “Lâu rồi không gặp.”
Anh ấy nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh Nguyễn Huỳnh: “Bạn của cô à?”
“... Đúng.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Bạn từ nhỏ đến lớn của tôi.”
Chu Hạc Thư hiểu ra, nói một câu với Tư Niệm: “Cà phê không tệ.”
Tư Niệm: “... Anh thích là được.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Chu Hạc Thư áp chế khóe môi muốn nhếch lên, trong mắt hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Sau khi anh ấy đi, Tư Niệm nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Cậu —”
Nguyễn Huỳnh dứt khoát đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống: “Cậu chờ một chút, tớ nghĩ xem phải nói với cậu thế nào đã.”
Tư Niệm ừm ừm.
Nguyễn Huỳnh chỉ về phía nơi mà vừa rồi Chu Hạc Thư rời đi: “Anh ta là bạn của bác sĩ Lục, lần trước tớ và bác sĩ Lục đến trường hẹn hò thì đã gặp mặt.”
Ánh mắt Tư Niệm sáng lên: “Tớ đã nói khí chất của anh ấy rất đặc biệt mà, hóa ra là giáo sư trong trường à?”
“Đúng.”
“Tên là gì vậy?” Vừa rồi Tư Niệm không nghe rõ.
Nguyễn Huỳnh: “Chu Hạc Thư, nhưng cụ thể là chữ nào thì tớ cũng không rõ, tớ hỏi bác sĩ Lục giúp cậu nhé?”
Tư Niệm: “Vậy cậu hỏi nhanh đi.”
“...”
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì thật sự tin tưởng, cô ấy bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
Trước kia gặp trai đẹp cũng không thấy Tư Niệm nhiệt tình lại tích cực như vậy.
Có thể là Lục Ngộ An đang bận, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời ngay.
Có điều hai người cũng không sốt ruột.
“Anh ấy và bác sĩ Lục thân tới mức nào?” Tư Niệm bắt đầu ngo ngoe muốn động: “Anh ấy đến quán mua cà phê nhiều lần như vậy, tớ còn chưa thêm được Wechat, cậu nói xem xác suất để bác sĩ Lục giới thiệu Wechat có lớn không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Nếu như cậu muốn thì chắc là Lục Ngộ An sẽ cho cậu. Nhưng cậu nhất định phải lấy được Wechat của anh ta theo cách này sao?”
Tư Niệm suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không, tớ phải dựa vào sự cố gắng của mình để lấy được Wechat của anh ấy.”
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Được, tớ chắc chắn sẽ giúp cậu một tay.”
Tư Niệm cười hì hì: “Quả nhiên là người chị em tốt của tớ.”
Nguyễn Huỳnh: “Không có gì.”
Đợi một lúc thì Lục Ngộ An trả lời tin nhắn.
Anh cũng không hỏi Nguyễn Huỳnh là cô hỏi việc này làm gì, trực tiếp nói cho cô biết tên.
Nguyễn Huỳnh trả lời anh là đã nhận được.
Lại nghĩ tới lời hai người nói lúc gặp mặt trước đó, bọn họ thường sẽ tụ họp. Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh truy hỏi Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, anh và giáo sư Chu tụ họp năm mới chưa?”
Lục Ngộ An: “Muốn làm gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Muốn giới thiệu đối tượng cho giáo sư Chu.”
Lục Ngộ An: “Tư Niệm à?”
Nguyễn Huỳnh: “Anh trả lời vấn đề của em đã.”
Lục Ngộ An: “Thứ bảy tuần sau?”
Nguyễn Huỳnh đi hỏi Tư Niệm.
Tư Niệm tính toán rồi nhìn về phía cô: “Thứ bảy tuần sau không phải là sinh nhật cậu à?”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, nhấn mở lịch xem, thật vậy.
Cuối cùng, thời gian giới thiệu “đối tượng” cho Chu Hạc Thư được định ra vào thứ bảy tuần sau.
Biết Nguyễn Huỳnh muốn làm bà mối, Lục Ngộ An cũng không ngăn cản.
Anh cùng cô chơi đùa.
-
Đi làm lại sau năm mới, Nguyễn Huỳnhmất vài ngày mới thích ứng được.
Cũng may, cô đều đã làm việc thành thạo rồi, cũng sẽ không cảm thấy có quá nhiều thách thức.
Một tuần trôi qua, tối thứ sáu tan làm, Đàm Tuyết Nhi cố ý tặng quà sinh nhật cho Nguyễn Huỳnh.
“Chị Huỳnh Huỳnh, sinh nhật vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh khẽ cười nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Đàm Tuyết Nhi cười hì hì: “Ngày mai em có việc nên không tham dự bữa tiệc sinh nhật của chị được, đợi tuần sau chúng ta ăn bữa cơm sau nhé?”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.
Rời khỏi đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh vừa đi tới dưới lầu thì đã thấy người đang chờ mình.
Sắp đến mười hai giờ rồi.
Tối nay Lục Ngộ An không tăng ca, anh cố ý tới đón Nguyễn Huỳnh tan làm.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh gọi anh từ xa.
Lục Ngộ An nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua ánh đèn, rơi trên người cô.
Hai người nhìn nhau, khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ cong.
Lục Ngộ An đưa tay, nhẹ nhàng kéo cô lên xe.
Cửa xe mở ra, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn hoa được đặt ở ghế phụ.
Đôi mắt cô khẽ cong, cố ý hỏi: “Bác sĩ Lục, đây là gì vậy?”
Lục Ngộ An khom lưng ôm lấy hoa rồi đưa cho cô: “Hoa.”
Nguyễn Huỳnh cười cười: “Đây xem như là —” Cô nhìn chằm chằm thời gian, đợi đến khi đồng hồ chạy tới mười hai giờ thì mới mở miệng: “Quà sinh nhật sao?”
Lục Ngộ An: “Không tính.”
Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng rực: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh: “Nguyện vọng vào sinh nhật của em hình như đều thực hiện được rồi.”
Cô không cần cầu nguyện nữa.
Lục Ngộ An kéo cô lên xe.
“Về nhà trước đã.”
Nguyễn Huỳnh vâng một tiếng, đi làm cả ngày rồi, cô cũng có chút mệt mỏi.
Đưa Nguyễn Huỳnh đến cửa nhà, Lục Ngộ An mới tặng quà cho cô.
Nguyễn Huỳnh đưa tay nhận lấy, tò mò không thôi: “Lần này là gì vậy?”
Lục Ngộ An cười: “Không phải cái gì đặc biệt đâu, em có thể mở ra xem.”
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nghĩ: “Em về nhà rồi mở sau nhé?”
Lục Ngộ An nói được.
Hai người đứng ở cửa nhà, anh anh em em không muốn chia xa.
Nhưng thời gian thật sự không còn sớm nữa.
“Vậy em vào đây.” Nguyễn Huỳnh ôm hoa và quà: “Ban ngày chúng ta gặp nhé?”
Lục Ngộ An vẫn cười, khóe môi hơi nhếch: “Đi đi, ngủ sớm một chút, ngày mai anh đến đón em.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Cô mở cửa, lúc quay đầu lại thì Lục Ngộ An vẫn chưa đi.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nguyễn Huỳnh đặt hoa và quà ở một bên rồi đến gần Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An biết nghe lời phải, cúi đầu chạm vào trán cô: “Không nỡ để anh đi à?”
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu: “Ôm một lúc nhé?”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Ánh đèn của hành lang không phải kiểu sáng ngời, có chút giống với ánh sáng của hoàng hôn khi mặt trời lặn, phủ lên không khí sự mờ ám cực kỳ.
Hai người im ắng nhìn nhau, trong mắt là sự tồn tại của đối phương.
Ánh mắt của Lục Ngộ An dừng lại trên môi Nguyễn Huỳnh rồi lại dời đi, anh đặt một nụ hôn lên trán cô: “Anh phải đi đây.”
Giọng nói của anh rất trầm.
Nếu như còn không đi thì anh sợ mình sẽ không muốn đi nữa.
Nguyễn Huỳnh biết ý của anh.
Cô vốn định giữ anh lại, nhưng chưa nói đến ngày mai có buổi tụ họp, ở chỗ cô cũng không có đồ cần dùng.
Nguyễn Huỳnh xoắn xuýt trong phút chốc, bờ môi mấp máy: “Vậy… thật sự ban ngày gặp đấy.”
Lục Ngộ An cúi đầu, nhẹ nhàng hôn khóe môi của cô, giọng nói hơi khàn: “Ngủ ngon.”
“... Ngủ ngon.”
Sau khi Lục Ngộ An rời đi, Nguyễn Huỳnh liếm khóe môi, đứng sau cửa một lúc thì mới cắm hoa anh tặng cô rồi mở quà.
Là một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền cổ điển, khá quen mắt.
Nguyễn Huỳnh nhìn chăm chú một lúc thì chợt nhớ tới cái gì đó.
Cô đi vào phòng, lấy ra hết toàn bộ cài áo, bông tai và vòng tay mà trước đó Lục Ngộ An tặng cho mình thì phát hiện ra, chúng là một bộ. Mà cô nhớ không nhầm thì mình đã từng thấy bộ trang sức này ở đâu đó.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh chụp tấm hình gửi cho Khương Thanh Thời.
Cô không xác định được mình có nhớ nhầm hay không, cô nhớ mang máng, khi Khương Thanh Thời tham gia buổi đấu giá nào đó từng có ảnh chụp như vậy.
Nguyễn Huỳnh vốn cho rằng vào giờ này thì Khương Thanh Thời chắc là sẽ không trả lời tin nhắn của mình đâu, khi nhắn tin cho cô ấy cô cũng nghĩ hôm sau thức dậy cô ấy nhìn thấy thì sẽ trả lời mình. Không nghĩ tới, qua mấy phút cô ấy đã trả lời lại.
Khương Thanh Thời: “Rất giống đồ bán đấu giá ở hiện trường buổi đấu giá, bác sĩ Lục tặng cho cậu à?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Nguyễn Huỳnh: “Sao cậu còn chưa ngủ? Hôm nay không phải ông xã cậu đi công tác về rồi sao?”
Khương Thanh Thời: “Anh ấy về rồi tớ mới không ngủ đó!”
Nguyễn Huỳnh: “.”
Khương Thanh Thời: “Sao vậy? Cậu là người có bạn trai rồi mà còn thẹn thùng à?”
Nguyễn Huỳnh tiếp tục: “...”
Khương Thanh Thời nhạy cảm nhận ra được gì đó, nghi ngờ: “Không thể nào chứ? Bác sĩ Lục là ninja rùa à?”
Nguyễn Huỳnh: “... Nói gì vậy, tụi tớ vốn dĩ cũng chưa ở bên nhau được bao lâu mà.”
Khương Thanh Thời: “Đúng là không lâu, nhưng điệu bộ yêu đương của hai cậu mang đến cho tớ cảm giác của đôi vợ chồng già ấy.”
Cho dù là ai từng thấy dáng vẻ yêu đương của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An thì cũng sẽ không nghi ngờ sự sâu đậm trong tình cảm của hai người.
Nguyễn Huỳnh: “Không nói chuyện này nữa, có phải bộ trang sức này rất đắt không?”
Khương Thanh Thời: “Trông thì giống, đợi chút nữa tớ hỏi ông xã tớ cho.”
Nguyễn Huỳnh: “Được, vậy tớ không quấy rầy hai người nữa. Ngủ ngon.”
Khương Thanh Thời: “Ngủ ngon.”
Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh chui vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Tắm rửa xong đi ra, Khương Thanh Thời đã gửi cho cô một tài liệu.
Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, sợi dây chuyền mà Lục Ngộ An tặng cho cô được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng vào năm cô ra đời. Mà chiếc vòng tay lúc trước anh tặng cho Nguyễn Huỳnh cũng từ tay của nhà thiết kế này.
Về phần định giá, những thứ này là vật quý giá mà phần lớn người sưu tầm, không phải dùng một con số đơn giản là có thể đánh giá được.
Nguyễn Huỳnh nhìn chuỗi con số dự đoán mà Khương Thanh Thời gửi tới, cảm khái: “Hình như tớ ở trên bảng người giàu rồi.”
Khương Thanh Thời: “Không phải hình như.”
Nguyễn Huỳnh: “.”
Khương Thanh Thời: “Tặng cho cậu thì cậu nhận đi, dù sao sớm muộn gì cũng là của cậu.”
Cô ấy biết trong lòng Nguyễn Huỳnh đang nghĩ gì.
Nguyễn Huỳnh: “... Ừm, ngày mai tớ hỏi anh ấy một chút.”
Khương Thanh Thời: “Được.”
Trước khi ngủ, Nguyễn Huỳnh lại nhấn mở chuỗi số đó ra xem, bắt đầu mất ngủ.
Cô biết Lục Ngộ An không phải là một bác sĩ đơn giản bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới anh thâm tàng bất lộ như vậy.
Có điều, cô cũng nên nghĩ tới.
Dù sao không phải ai cũng có thể làm bạn thân từ nhỏ với Úc Đình Quân.
Vào giờ phút này, Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên hiểu rõ một câu mà trước đó Vân Sơ đề cập với cô.
-
Hôm sau, bầu trời trong xanh.
Nguyễn Huỳnh ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là mười hai giờ.
Trong điện thoại nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật, Nguyễn Huỳnh trả lời từng người một, gọi điện thoại cho bà Lý. Sinh nhật của cô cũng là ngày mà bà chịu khổ.
Sau khi cảm ơn bà Lý xong, Nguyễn Huỳnh nhận được cuộc gọi của Lục Ngộ An.
“Dậy rồi à?” Giọng nói của anh trầm thấp, nghe cực kỳ êm tai.
Nguyễn Huỳnh xoa xoa tai: “Vâng, dậy rồi.”
Lục Ngộ An cười khẽ một cái: “Bây giờ anh tới nhé?”
Nguyễn Huỳnh đang muốn đồng ý thì bỗng nhiên nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói chuyện: “Anh không ở nhà à?”
“Có.” Lục Ngộ An nói: “Ở nhà bố mẹ.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Bà Trần có việc tìm Lục Ngộ An hỗ trợ, thấy anh đang nghe điện thoại thì cố ý hỏi một câu: “Con nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Lục Ngộ An: “Bạn gái con. Sao vậy ạ?”
Bà Trần liếc anh một cái: “Không sao, con nói chuyện đi, lát nữa tới giúp mẹ.”
Lục Ngộ An nói được.
Sau khi bà rời đi, Lục Ngộ An gọi Nguyễn Huỳnh: “Sao em không nói gì?”
“... Mẹ anh…” Nguyễn Huỳnh mấp máy môi: “Biết anh có bạn gái à?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày: “Biết, vẫn luôn biết mà.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Lục Ngộ An mơ hồ cảm thấy cô có chút bất thường, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Bờ môi Nguyễn Huỳnh động đậy: “Bà ấy không hỏi anh gì à?”
Lục Ngộ An thoáng suy nghĩ một chút, hiểu được đại khái: “Có.”
Nguyễn Huỳnh: “Hỏi gì?”
Lục Ngộ An đút một tay vào túi đi đến trong sân, giọng nói rõ ràng: “Bà ấy hỏi anh, có phải là bạn gái của anh không thích anh đến vậy không, sao lâu như vậy mà còn chưa cùng anh về nhà gặp bọn họ.”
Dứt lời, Lục Ngộ An cố ý truy hỏi Nguyễn Huỳnh: “Em nói xem bạn gái?”
Nguyễn Huỳnh không kịp phản ứng chút nào: “Nói gì cơ?”
Lục Ngộ An tủi thân: “Có phải là không thích anh không.”
“... Nào có.” Nguyễn Huỳnh bị anh chọc cười, đưa tay sờ lên chóp mũi nói: “Không phải là vì còn chưa chuẩn bị kỹ sao.”
Lục Ngộ An cong môi: “Không làm khó dễ em nữa, chờ em chuẩn bị sẵn sàng rồi đến, có điều có một chuyện anh phải nói trước với em.”
Nhịp tim của Nguyễn Huỳnh hơi chậm lại, cô bỗng nhiên căng thẳng: “Chuyện gì?”
Lục Ngộ An: “Bố mẹ anh rất thích em.”
Nguyễn Huỳnh mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng mà bọn họ đều chưa từng gặp em mà.”
“Ừm.” Lục Ngộ An cười: “Bọn họ yêu ai yêu cả đường đi, người anh thích thì chắc chắn bọn họ sẽ thích.”