Nghe thấy lời này của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh sửng sốt. Cô mím môi, ngước mắt nhìn qua bầu trời đêm đen nhánh ngoài cửa sổ: “... Không phải.”
Nguyễn Huỳnh ấm giọng: “Tôi tìm anh là vì có chút chuyện khác.”
Nhờ vào ống nghe khi khám bệnh, Lục Ngộ An nghe ra được sự thay đổi chập chờn trong giọng điệu của cô.
Anh ừm một tiếng: “Cô nói đi.”
Tính tình và thái độ này của Lục Ngộ An khiến Nguyễn Huỳnh không biết làm thế nào để nhắc đến thỉnh cầu vô lý kia.
Cô suy xét một lúc rồi hỏi anh: “Ngày mai anh có bận không?”
Lục Ngộ An ngước mắt: “Tạm thời vẫn chưa biết được.”
Công việc của bác sĩ chính là như vậy, trước khi một ngày trôi qua hết, bạn không có cách nào xác định được ngày đó bạn bận hay là rảnh.
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô kịp phản ứng lại, ngượng ngùng sờ lên mũi: “Nếu như không bận thì có thể để tôi mời anh ăn bữa cơm không?”
Cô cảm thấy chuyện nhờ người ta hỗ trợ này vẫn là nói mặt đối mặt thì sẽ có thành ý hơn.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An như có điều suy nghĩ: “Buổi tối mấy giờ cô tan làm?”
Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Nguyễn Huỳnh trong khoảng thời gian này, cô không phải là một người không mở miệng được như vậy. Anh đoán, chuyện mà lần này cô muốn tìm mình nói có lẽ khá là đặc biệt.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra: “Tôi tan làm rất muộn, bình thường thì khoảng mười một giờ.”
Chương trình được sắp xếp vào buổi tối, giờ làm việc có sự khác biệt rất lớn với đa số người. Nếu như không phải đang trong kỳ bận rộn cũng không có tình hình gì đặc biệt thì Nguyễn Huỳnh có thể đến đài phát thanh vào hai giờ chiều.
Lục Ngộ An ừm một tiếng, vốn muốn hỏi Nguyễn Huỳnh xem buổi trưa thì thế nào. Nhưng anh lại lo lắng ngày mai bệnh viện sẽ bận rộn, khi anh bận thì giờ giấc ba bữa không cố định.
Do dự chốc lát, Lục Ngộ An nói: “Tối ngày mai tôi trực ca ở bệnh viện.”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, ngầm hiểu ra: “Vậy sau khi tan làm tôi đến bệnh viện tìm anh.”
Nghe ra sự cấp bách trong giọng nói của cô, Lục Ngộ An đáp lời: “Không mệt thì đến.”
Nguyễn Huỳnh cong khóe môi, tâm tình vui vẻ, giọng điệu nhu hòa: “Ừm, vậy tôi sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, bác sĩ Lục ngủ ngon.”
“...” Lục Ngộ An: “Ngủ ngon.”
-
Buổi trưa hôm sau, Nguyễn Huỳnh đi thẳng từ nhà đến bữa tiệc.
Suy xét đến việc bữa tiệc khá là chính quy, cô trang điểm tinh xảo hơn bình thường một chút. Bữa tiệc diễn ra ở một nhà hàng nổi tiếng gần đàn phát thanh, hoàn cảnh không tệ lắm, tên của nhà hàng này rất đặc biệt, “Lệ Chi”.
Một tòa nhà độc lập, gạch xanh ngói xanh, phong cách có chút tương tự với quán bar lần trước cô đi.
Lối vào là thảm cỏ xanh um tươi tốt, hoa hồng leo trên hàng rào ở cửa nở rực rỡ, ánh nắng chiếu xuống, trăm hoa như gấm.
Khi Nguyễn Huỳnh đến thì mấy người Lâm Du Anh vẫn chưa tới. Cô đậu xe xong thì đi vào đại sảnh đợi người.
Trong lúc chờ đợi, Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại ra dự định tìm Tư Niệm nói chuyện phiếm đôi câu.
Tin nhắn còn chưa được gửi đi thì bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc lại xa lạ: “Cô Nguyễn.”
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, nhìn về phía người mặc âu phục mang giày da, hai tay đút túi đứng cách đó không xa. Ánh mắt cô hơi dừng lại, lúc nhìn thấy hai người sau lưng Triệu Kinh Vĩ thì gật đầu tỏ ý: “Tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Kinh Vĩ cười nhạt, hỏi cô: “Sao không vào trong chờ?”
“...” Nguyễn Huỳnh kịp phản ứng lại, bữa tiệc mà Lâm Du Anh gọi cô tới tham gia là cùng với công ty của Triệu Kinh Vĩ: “Tôi vừa tới, ở đây hít thở không khí.”
Cô nghiêng người, cười nói: “Mời sếp Triệu đi bên này.”
Bữa tiệc được sắp xếp trong một phòng bao mang phong cách rất Giang Nam, tên của phòng bao hình như căn cứ vào hai mươi bốn tiết khí, phòng của bọn họ tên là “Tiết Tiểu Tuyết”.
Nguyễn Huỳnh cùng đám người Triệu Kinh Vĩ đi vào trong, đập vào mắt là một chiếc bàn tròn lớn. Người vẫn chưa tới, trên bàn chỉ bày chút hoa tươi trang trí, hình như hoa vừa được hái, lúc đến gần còn có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Triệu Kinh Vĩ đảo mắt nhìn một vòng rồi nói: “Hoàn cảnh không tệ.”
Nguyễn Huỳnh khẽ mỉm cười: “Sếp Triệu anh ngồi đi.”
Nghe vậy, Triệu Kinh Vĩ nghiêng đầu nhìn cô: “Cô Nguyễn.”
Nguyễn Huỳnh cụp mắt.
Triệu Kinh Vĩ nhướng mày, nói: “Tôi không lớn hơn cô bao nhiêu, không cần dùng kính ngữ.”
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ: “Được.”
Đoàn người ngồi xuống được một lúc thì đám người Lâm Du Anh đến.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới mấy người Triệu Kinh Vĩ sẽ đến sớm, sau khi chào hỏi bày tỏ sự áy náy, mọi người vào chỗ dùng bữa.
Trên bàn cơm, mọi người ý tứ ăn một lúc rồi nói đến chuyện chính.
Trước khi đến, Lâm Du Anh cũng không nói với Nguyễn Huỳnh quá nhiều về chuyện cần nói trên bữa tiệc. Nguyễn Huỳnh không thích tham gia tiệc tùng lắm, thế nhưng Lâm Du Anh muốn mang cô đi ra ngoài làm quen mấy người, cô cũng không tiện từ chối. Còn những chuyện khác, cô có thể biết trước thì LÂm Du Anh sẽ nói cho cô biết, chị ấy không nói thì cô cũng sẽ không chủ động hỏi.
Nghe Phó đài đến cùng Lâm Du Anh hàn huyên vài câu với mấy người Triệu Kinh Vĩ, Nguyễn Huỳnh đã nghe ra được trọng điểm của bữa tiệc này.
Về việc tài trợ của công ty Triệu Kinh Vĩ đối với chương trình của đài, trước đó bọn họ chỉ đầu tư vào một chương trình rất nổi trong số đó. Mà bây giờ bọn họ cũng muốn để đám người Triệu Kinh Vĩ tài trợ cho chương trình mới mà bọn họ chuẩn bị.
Nguyễn Huỳnh vừa nghe vừa nghĩ, nhìn hình thức trước mắt mà nói, đài phát thanh không đồng ý với một vài hiệp ước bất bình đẳng, công ty của Triệu Kinh Vĩ làm từ thiện thì mới có thể sẵn lòng đầu tư vào một chương trình chưa xác định được có thể làm bao lâu, thậm chí bản kế hoạch cũng chưa chuẩn bị xong hoàn toàn.
Cô đang nghĩ ngợi thì chợt nghe mấy chữ “cô Nguyễn”.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn chăm chú của cả bàn: “Tổng giám đốc Triệu.”
TRiệu Kinh Vĩ cắt ngang lời nói của Phó đài, nhìn cô hỏi: “Cá quế chiên xù có mùi vị thế nào?”
“...”
Tầm mắt mọi người dời đi, rơi trên món cá quế chiên xù đã vơi đi không ít trước mặt Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh dừng lại một chút rồi xoay bàn quy trên bàn tròn lớn, chuyển món cá quế chiên xù này đến trước mặt Triệu Kinh Vĩ, cười nói tự nhiên: “Nếu không ngại thì sếp Triệu thử xem.”
Triệu Kinh Vĩ bình tĩnh nhìn cô chốc lát rồi cầm đũa gắp một miếng thưởng thức.
“Vị chua ngọt, mùi vị không tệ, chẳng trách cô Nguyễn thích.” Nói xong, anh ta lại nếm món ăn khác.
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Du Anh: “Chị Du thử xem?”
Lâm Du Anh tán thưởng nhìn Nguyễn Huỳnh, hiểu được ý của Triệu Kinh Vĩ. Anh ta không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề vừa rồi nữa.
“Chị thử xem.” Lâm Du Anh ngẩng đầu nói với những người khác: “Mọi người ăn trước đi đã, những chuyện khác chúng ta ăn xong rồi nói.”
Ăn gần xong rồi, Triệu Kinh Vĩ đặt đũa xuống, nghiêng đầu nói chuyện với Phó đài ở bên cạnh về chủ đề vừa rồi.
Điện thoại của Nguyễn Huỳnh rung lên, là tin nhắn Lâm Du Anh gửi cho cô, bảo cô đi ra ngoài một chút.
Đi ra khỏi phòng bao, Lâm Du Anh liếc nhìn cô: “Cùng chị đi đến nhà vệ sinh một chuyến.”
Nguyễn Huỳnh tức cười: “Chị Du, có chuyện gì thì chị nói đi.”
Lâm Du Anh quan sát cô: “Em để chị chuẩn bị đã.”
“...” Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Em và sếp Triệu không quen, hôm thứ sau cùng bạn bè đi bar thì trùng hợp gặp được, sau đó chào hỏi nhau.”
Lâm Du Anh: “Chỉ thế thôi?”
Nguyễn Huỳnh: “Chỉ thế thôi.”
Lâm Du Anh nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm hồi lâu, chị ấy biết Nguyễn Huỳnh sẽ không lừa gạt mình về chuyện này. Nhưng vừa rồi Triệu Kinh Vĩ không để ý đến ai cả, hành động cố ý gọi tên Nguyễn Huỳnh này sẽ khiến cho Phó đài giao tảng đá Triệu Kinh Vĩ kia cho Nguyễn Huỳnh giải quyết.
Chị ấy suy tính chốc lát rồi vỗ vai cô: “Được, việc này trong lòng chị có tính toán rồi.”
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người quay về phòng bao.
Công việc được bàn bạc gần như xong rồi, đoạn người thu dọn chuẩn bị rời đi.
Phó đài gọi tên cô.
“Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt.
Phó đài chỉ vào Triệu Kinh Vĩ ở bên cạnh: “Sếp Triệu nói muốn đi mua ly cà phê, cô đi cùng với sếp Triệu đi.”
“...”
Nguyễn Huỳnh im lặng, nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Triệu Kinh Vĩ có mang theo trợ lý, chuyện đi mua cà phê này còn cần anh ta tự đi sao? Nhưng mệnh lệnh của lãnh đạo là lớn nhất, Nguyễn Huỳnh không có cách nào từ chối.
“Sếp Triệu, anh có yêu thích loại nào hơn không?” Nguyễn Huỳnh khẽ cười: “Tôi qua bên kia mua cho anh.”
Nhà hàng này ở khá gần đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh đã đi qua hết những quán cà phê gần đó.
Triệu Kinh Vĩ: “Vừa ăn no nên đi bộ một chút, cùng đi đi.”
Anh ta hỏi Nguyễn Huỳnh: “Cô có giới thiệu quán cà phê nào hay đi không?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, vốn định nói thẳng là không có nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm.
Cô suy nghĩ một chút, nhạt giọng nói: “Ở ven đường có quán không tệ lắm, không ít đồng nghiệp đều rất thích.”
“Vậy thì đi quán đó đi.”
Đám người Phó đài và Lâm Du Anh về đài phát thanh trước, trợ lý của Triệu Kinh Vĩ cũng được mời qua đó, buổi chiều bọn họ còn đến đài họp, qua đó trước cũng dễ hiểu.
Trong nháy mắt, số người đi đến quán cà phê chỉ có Nguyễn Huỳnh và Triệu Kinh Vĩ.
Sự sắp xếp gượng gạo này, Nguyễn Huỳnh có miệng cũng khó nói.
Cũng may, sau khi mua cà phê xong thì Triệu Kinh Vĩ không đề nghị đi dạo xung quanh nữa.
Nguyễn Huỳnh và anh ta cùng nhau đi đến đài phát thanh.
-
Quay lại đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh chuyên tâm làm công việc trong tay, không quan tâm việc “thị sát” của đám người Triệu Kinh Vĩ nữa.
Bận rộn cả buổi chiều, chờ đến khi Nguyễn Huỳnh lấy lại tinh thần thì trong văn phòng đã bắt đầu có tin đồn lưu truyền rồi.
Cô đến phòng giải khát rót nước, đúng lúc nghe thấy mọi người đang nói về Triệu Kinh Vĩ.
Bọn họ đang nói, không nghĩ tới Tổng giám đốc Triệu đẹp trai như thế, trông tuổi tác cũng không lớn, sự nghiệp có thành tựu, không biết có bạn gái không.
Nguyễn Huỳnh nghe đầy tai, nhìn thấy ly nước đã được rót đầy, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên đồng nghiệp gọi cô: “Nguyễn Huỳnh, lần trước tổng thanh tra có việc không đi đến bữa tiệc, là cô đi thay chị ấy nhỉ.” Đồng nghiệp nhìn cô, bất mãn lầm bầm: “Sao cô về cũng không nói với mọi người một chút.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói gì?”
Đồng nghiệp dừng lại: “Nói về Tổng giám đốc Triệu ấy, anh ấy có bạn gái không?”
“...”
Nguyễn Huỳnh cạn lời, cười một cái nói: “Không rõ.”
Nói xong, Nguyễn Huỳnh nhấc chân đi ra khỏi phòng giải khát.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, đồng nghiệp nói thầm: “Giả vờ cái gì chứ, tôi cũng không tin cô ta không có chút tâm tư nào.”
Nói thật, Nguyễn Huỳnh thật đúng là không có chút tâm tư nào với Triệu Kinh Vĩ.
Triệu Kinh Vĩ không phải kiểu cô thích. Suy nghĩ của cô đối với anh ta chỉ có sự cảm kích vì đã giúp đỡ vào cuối tuần trước thôi.
Đến vị trí rồi ngồi xuống, Đàm Tuyết Nhi trượt ghế tới: “Chị Huỳnh Huỳnh.”
Ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, lóe ra ánh sáng hóng hớt.
Nguyễn Huỳnh đưa tay, đẩy cô ấy về vị trí làm việc: “Làm xong việc trong tay rồi à?”
Đàm Tuyết Nhi: “...”
Cô ấy nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Nguyễn Huỳnh thì không dám lười biếng nữa: “Vẫn chưa, em làm ngay đây.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Làm xong thì đưa chị xem xem.”
Làm xong công việc trong tay, Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vị trí làm việc của cô gần cửa sổ, tầm mắt rất tốt.
Gần chạng vạng tối, ánh nắng chiều màu da cam nhuộm đỏ bầu trời, tầng mây đều trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Đang nhìn thì chuông điện thoại của Nguyễn Huỳnh vang lên.
Cô rũ mắt nhìn, là Thôi Trị gọi tới.
Nguyễn Huỳnh bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của Thôi Trị.
Ông ấy sắp xếp nghỉ ngơi vào thứ sáu nên hẹn Nguyễn Huỳnh ăn cơm.
Nguyễn Huỳnh nghe giọng điệu của ông ấy lúc nói chuyện, không nhịn được hỏi: “Chú Thôi có phải chú bị cảm rồi không?”
Thôi Trị: “Không sao, mấy ngày trước bị lạnh, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Chú chưa uống thuốc sao?”
Thôi Trị cười ha ha: “Thật sự không sao, uống thuốc rồi, hai ngày là có thể khỏi.”
Nguyễn Huỳnh biết tính nết của ông, không thể làm gì được.
Xác định thời gian xong, Thôi Trị còn có việc phải làm nên cúp điện thoại trước.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đi trong chốc lát, Nguyễn Huỳnh xoắn xuýt một lúc rồi quyết định buổi tối hỏi Lục Ngộ An xem có giới thiệu thuốc cảm nào không.
-
Buổi tối việc phát thanh xuất hiện vài tình huống, khi Nguyễn Huỳnh tan làm thì đã là mười một giờ rưỡi rồi.
Nhìn thời gian này, cô không xác định được là Lục Ngộ An có đang bận hay không, nghỉ ngơi rồi hay chưa.
Do dự một lúc, Nguyễn Huỳnh gửi cho Lục Ngộ An một tin nhắn trước: “Bác sĩ Lục, bây giờ tôi tới có tiện không?”
Tin nhắn vừa được gửi đi là Lục Ngộ An trả lời cô ngay: “Vừa tan làm?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Trả lời tin nhắn xong thì Lục Ngộ An gọi điện thoại tới.
Nguyễn Huỳnh bắt máy: “Alo.”
Giọng nói trầm thấp hấp dẫn của Lục Ngộ An truyền vào tai cô: “Vẫn không buồn ngủ à?”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, cô hiểu rõ ý của anh: “Tôi bình thường, hai giờ ngủ.”
“...”
Lục Ngộ An biết được đây là do công việc của cô, anh đưa tay nhéo mi tâm, giọng nói hơi trầm xuống: “Tiện.”
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Vậy anh đợi tôi một lúc.”
Lục Ngộ An: “Không vội.
Chưa đến mười phút, xe của Nguyễn Huỳnh đã đến cổng bệnh viện.
Cô còn chưa đi vào thì đã nhìn thấy bóng dáng tuấn tú phóng khoáng ở cửa. Lục Ngộ An mặc áo khoác kiểu dài đứng dưới bóng đêm đợi cô.
Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới, anh sẽ tới cổng đón cô.
Cô ngẩn ra, kéo suy nghĩ về đậu xe xong rồi xuống xe đi về phía anh.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh gọi anh: “Sao anh lại xuống đây?”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô: “Ra ngoài hít thở không khí.” Anh thuận miệng nói: “Đói không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Có chút.”
Buổi chiều cô chưa ăn được bao nhiêu, bữa cơm trưa cô cũng ăn không vui vẻ mấy.
Lục Ngộ An không nhắc đến thì Nguyễn Huỳnh vẫn không cảm thấy gì, anh vừa nhắc đến là cô cảm thấy bụng mình đang kháng nghị.
Lục Ngộ An cong môi: “Muốn ăn gì?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Anh có đề cử nào không?”
Vào giờ này, đa số nhà hàng đều đóng cửa rồi, chỉ còn một vài cửa hàng ăn khuya vẫn còn đang buôn bán.
Lục Ngộ An quét mắt nhìn một vòng, hỏi Nguyễn Huỳnh: “Cháo nhé?”
“...” Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Tối nay tôi muốn ăn canh.”
Cô không muốn lần nào đi ăn với Lục Ngộ An cũng húp cháo.
Lục Ngộ An cười rất nhẹ: “Đi thôi.”
Anh biết gần đây có một quán bán canh cũng không tệ.
-
Cảnh đêm sáng tỏ, ánh đèn thướt tha, bóng cây lắc lư. Hai người đi qua lối cho người đi đường, đi đến con đường đối diện bệnh viện.
Hai bên đường có không ít quán nhỏ còn đang buôn bán, trong quán có ánh sáng nhẹ nhàng chiếu ra, soi sáng một mảng.
Lục Ngộ An quen cửa quen nẻo dẫn Nguyễn Huỳnh rẽ vào một quán nhỏ.
Chủ quán đang xem TV, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn qua hai người: “Muốn gọi cái gì?”
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường. Vào giờ này quán còn lại không nhiều chủng loại, Nguyễn Huỳnh không do dự nhiều, gọi một phần canh gà và một phần sủi cảo.
Đi đến chỗ rồi ngồi xuống, ánh mắt hai người vô ý va vào nhau.
Nguyễn Huỳnh bị ánh mắt Lục Ngộ An nhìn chăm chú mà có chút căng thẳng mím môi: “Tối nay anh không bận à?”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, cầm lấy ấm nước nóng bên cạnh rót nước cho cô.
Điều anh không nghĩ tới chính là, trong ấm nước nóng là nước trà với lá trà nổi lơ lửng.
Nguyễn Huỳnh theo bản năng nhận lấy, còn chưa chạm vào miệng ly thì Lục Ngộ An đã lấy lại.
Cô sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
“Muộn như vậy rồi mà còn uống trà, không định ngủ à?” Anh nói Nguyễn Huỳnh.
Giọng điệu nghe như nghiêm khắc, nhưng lại không khiến Nguyễn Huỳnh cảm thấy khó chịu.
Thậm chí, cô còn ngoài ý muốn mà cảm thấy, ngay cả giọng nói “hung dữ” của Lục Ngộ An cũng dễ nghe.
Nguyễn Huỳnh nghĩ vậy, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Lục Ngộ An đã đứng dậy, cầm cái ly đi đến máy nước uống được đặt ở bên trong rót nước.
Khi anh quay lại, Nguyễn Huỳnh nhận được một ly nước lọc ấm áp.
“Cảm ơn.” Nguyễn Huỳnh cầm ly nước ấm, chậm rãi uống.
Uống xong, cô đang chuẩn bị nói với Lục Ngộ An về chuyện lồng tiếng thì món cô gọi được đưa lên.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, trong mắt lướt qua chút ý cười: “Ăn trước đã.”
Nguyễn Huỳnh thật sự đói bụng, cũng không dè dặt khách sáo với Lục Ngộ An nữa.
Hai người yên tĩnh húp canh, ăn mấy miếng sủi cảo lót dạ, sau đó Nguyễn Huỳnh mới nhắc đến chuyện Tư Niệm nhờ mình.
Nghe cô nói xong, Lục Ngộ An im lặng một lúc, bờ môi khẽ động đậy: “Cái kịch bản lần trước cô hỏi tôi có làm thêm hay không à?”
Nguyễn Huỳnh: “... Ừm.”
Cô ngước mắt, thành khẩn nói: “Tôi biết chắc chắn anh không có thời gian làm thêm, cũng không phải người chuyên nghiệp. Chỉ là tôi và Tư Niệm đều cảm thấy giọng nói của anh khá là phù hợp, muốn căn cứ vào giọng của anh để đi tìm diễn viên lồng tiếng nhanh chóng chuẩn xác hơn một chút.”
Nói xong, Nguyễn Huỳnh hơi thấp thỏm nhìn Lục Ngộ An.
Cô không chắc chắn Lục Ngộ An có thể đồng ý.
Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe Lục Ngộ An hỏi: “Cô đang làm thêm công việc này à?”
“?”
Nguyễn Huỳnh mờ mịt, gật đầu: “Thỉnh thoảng có nhân vật cần âm sắc của tôi thì tôi sẽ hỗ trợ lồng tiếng.”
“Âm sắc?” Lục Ngộ An nhấn mạnh vào hai chữ này, tựa như có chút nghi ngờ.
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ dường như không hiểu lắm của anh, dùng lời nói khá là ngắn gọn, phổ cập thêm chút kiến thức cho Lục Ngộ An: “Chính là mỗi người sẽ có âm sắc khác biệt, có người trời sinh là giọng người lớn tuổi, có người thì là giọng thiếu niên…”
Nguyễn Huỳnh nói một hồi, thấy dáng vẻ trầm tư của Lục Ngộ An thì nhỏ giọng nói: “Nói như vậy có dễ hiểu không?”
Lục Ngộ An ngước mắt, cách mặt bàn không quá rộng nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng hỏi: “Tôi là giọng gì?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Nói chung chung thì là giọng thanh niên.”
Chỉ có điều giọng thanh niên cũng được chia ra làm rất nhiều kiểu, phân chia về độ dày, cao thấp, sức hấp dẫn vân vân.
Lục Ngộ An gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Nguyễn Huỳnh thấy anh như vậy, đoán chừng vấn đề không lớn. Nghĩ đến đây, cô đề nghị: “Anh có muốn nghe file ghi âm của chúng tôi trước không?”
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, biết được đó là thứ chỉ có thể xuất hiện khi nói đến việc mình yêu thích.
Anh dừng lại một chút: “Được.”
“Anh có mang theo tai nghe không?” Nguyễn Huỳnh chuẩn bị gửi cho anh file ghi âm mà tối qua Tư Niệm gửi cho mình.
Lục Ngộ An: “Không.”
Nguyễn Huỳnh: “Vậy… cứ nghe thế này đi.”
Cô nhấn mở file ghi âm lưu từ trong Wechat rồi đưa điện thoại cho Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An nhận lấy, đưa ống nghe sát vào tai.
Sau khi mấy giọng nói xa lạ lướt qua, anh nghe thấy giọng nói của người ở đối diện mình truyền ra từ trong điện thoại, mang theo chút hồn nhiên.
— “Cố Hành Tri, có phải anh có ý với tôi không?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào đó: Cố Hành Tri có ý với em hay không thì anh không biết, nhưng anh biết người có ý với em.