Lần đầu tiên gặp Keith là ở trường đại học. Chính xác mà nói, đó là lúc tôi biết đến sự tồn tại của anh.
Anh nổi tiếng khắp trường từ những ngày đầu. Cái tên đầu tiên tôi nghe được khi bước chân vào giảng đường đại học là ‘Keith Knight Pittman’. Kể từ đó, hầu như này nào tôi cũng nghe nhắc tên này từ một đến hai lần.
Trước đây, tôi vốn dĩ là một Beta. Hầu hết mọi người đều phân hóa khi ở độ tuổi thiếu niên, sau thời kỳ đó, hiếm có trường hợp phân hóa nào xảy ra. Không ai tưởng tượng được có ngày tôi lại thành Omega.
Hôm đó, sau kỳ thi cuối kỳ, tôi kiệt sức vì căng thẳng và dù cố gắng thế nào điểm cũng không đạt yêu cầu. Thậm chí tôi còn không thể hiểu được nội dung cuốn giáo trình nói gì, lòng cực kỳ âu sầu.
Từ khi tôi đỗ vào một trường có tiếng, bố mẹ muốn tôi tập trung học tập thật tốt, ít nhất phải tốt nghiệp và đừng lo lắng về học phí. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Chi phí sinh hoạt quá ít ỏi mà tôi thì lại không có thời gian đi làm thêm.
Tôi cũng chẳng trông mong gì mình có thể giành lấy điểm cao, mục tiêu duy nhất của tôi giờ chỉ có an ổn qua môn mà thôi. Hơn hết, em gái tôi đang theo đuổi piano, đó là khoản phí khổng lồ với gia đình tôi. Vì vậy tôi chưa bao giờ hó hé với bố mẹ một lời về sự thiếu thốn của mình. Tôi cũng nghe phong thanh có nhóm sinh viên quốc tế thường giao lưu với nhau trong trường, nhưng tôi chẳng bao giờ dám tưởng tượng mình là một phần trong số đó bởi tính nhút nhát của mình, tôi chỉ dồn hết tâm trí để vật lộn với đống bài tập mỗi ngày.
Vì mỗi ngày tôi đều trốn trong căn phòng nhỏ nghiền ngẫm cuốn giáo trình mà quên mất đi thực tại. Một lần, sau khi tôi mua nước trong cửa hàng tiện lợi và rút thẻ ra đưa cho thu ngân, tôi nghe thấy một giọng nói mà tôi không muốn nghe.
“Ô kìa, ông cũng ở đây à?”
Liwei, bạn cùng phòng của tôi, bất lực khi tôi quẳng hết kiến thức trường lớp ra sau đầu mà bỏ về trọ. Cậu ta luôn vờ ngoan ngoãn nhưng thực ra số lần về trọ đếm trên đầu ngón tay. Và hôm nay cũng là lần hiếm hoi về trọ ấy. Chúng tôi không thân thiết lắm mặc dù cậu ta khá thân thiện, tôi bỗng trả lời lúng túng.
“À, ừ… cậu lại đi chơi nữa à?” Tôi hỏi, mắt không rời áo sơ mi thoáng mát cùng chiếc quần đùi và đôi giày tennis của cậu ta.
Liwei cười nói: “Hôm nay có một trận đấu. Ông không tính đi xem à?”
“Trận đấu á? Là môn gì vậy?”
Tôi liếc nhìn trang phục của cậu ta lần nữa, tự hỏi phải chăng là quần vợt. Liwei cười thành tiếng, như thể câu hỏi của tôi thật nực cười.
“Là mã cầu. Ông không biết thật sao?”
“Ồ… vậy hả? Có môn gọi là mã cầu sao?”
Tôi lúng túng hỏi. Tôi có nghe về môn mã cầu rồi, nhưng chưa thấy bao giờ, cũng không có hứng tìm hiểu. Tôi cũng biết trường tổ chức rất nhiều môn thể thao, nhưng tôi không quan tâm vì tôi không có thời gian theo dõi từng trận một. Khoan bàn đến luật chơi, tôi thậm chí còn không biết có bao nhiêu người tham gia, nên kỳ thật không hứng thú.
Liwei nghiêng đầu trước câu trả lời khô khan của tôi: “Sao ông không để cho bộ não nghỉ ngơi và đi xem một chút nhỉ?”
Tôi bị lời rủ rê làm lung lay sau khi quá chán nản với chuyện học hành. Tôi muốn làm gì đó để thay đổi tâm trạng.
“Liwei ơi, em chuẩn bị xong rồi, chúng mình mau đi thôi anh.”
Trong khi tôi vẫn đang cân nhắc về lời đề nghị thì bạn gái của Liwei từ đằng sau tiến lại. Theo phản xạ, tôi né sang một bên để cô ấy đi qua.
Liwei nói với tôi: “Nếu ông muốn thì chúng ta cùng đi đi. Tôi chở ông luôn.”
Tôi bỗng chốc lưỡng lự. Phần việc của ngày hôm nay đã kéo chân tôi rồi, nhưng tôi thật sự muốn đi.
Khi tôi vẫn đang do dự, Liwei nói thêm: “Hôm nay Keith Pittman cũng góp mặt nữa. Đây là cơ hội có một không hai để ngắm cận cảnh Alpha cực phẩm đấy. Không lẽ ông định để vụt mất sao? Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, nếu lần này không đi thì sẽ không còn cơ hội nào gặp người ta nữa đâu.”
“Vậy đi thôi.”
Tôi đồng ý cái rụp trước cả khi kịp nghĩ thông.
***
Sân vận động nơi dự kiến diễn ra trận mã cầu đã chật ních người. Liwei cố gắng đậu xe cách xa địa điểm thi đấu, huýt sáo khi thấy đám đông náo nhiệt.
“Đông hơn em tưởng, không biết chúng mình có thấy được gì không?” Bạn gái cậu ta trầm ngâm nói.
“Chờ chút, hình như Jennifer là phát thanh viên. Nếu em hỏi chắc cô ấy cũng nhường cho chúng ta vài ghế.” Cô bạn gái năm tay Liwei rồi quay sang tôi. “Thế còn cậu? Cùng đi xem chứ?”
“Tôi cũng được ư? Như vậy có sao không?” Tôi ngạc nhiên trước cơ hội bất ngờ này.
Cô ấy mỉm cười gật đầu. “Tất nhiên là được. Đi cùng nhau nào. Nhưng tôi không chắc Jennifer còn ghế cho chúng ta không nữa.”
“À, vâng. Mong là vẫn còn.”
Tôi gật đầu và vội vàng theo họ. Khi chúng tôi chen chúc trong đám đông và tìm thấy người phát thanh viên, ngay lập tức Jennifer cũng đồng ý.
“Chắc rồi. Nếu mấy bồ cũng phụ giúp tớ vài việc.”
Cô ấy sẵn lòng tiếp nhận chúng tôi và nói cho chúng tôi nhưng việc cần làm. Cũng không nhiều nhặn gì, công việc của tôi là chuẩn bị nước và các thiết bị vật tư cho các vận động viên. Hầu hết các vận dộng viên đều có trợ lý riêng nên tôi cũng không cần chăm sóc ai. Tôi chỉ cần chuẩn bị sẵn mọi thứ để các trợ lý có thể tiếp ứng kịp thời. Tôi tất tả chạy quanh giúp các nhân viên trước khi trận đấu bắt đầu.
“Làm đống việc này chỉ vì một cái ghế ngồi.” Liwei than thở, nhưng tất cả những gì cậu ta nhận được là cái làm ngơ của cô bạn gái.
“Mọi người vào vị trí! Sắp đến giờ rồi.”
Nghe xong thông báo của Jennifer, chúng tôi hoàn thành mọi công việc đã được giao rồi đến chỗ ngồi. Tôi nhìn các vị trọng tài đã yên vị tại vị trí. Tiếng ồn náo nhiệt và dòng người di chuyển vẫn không ngớt. Liwei và bạn gái trò chuyện rôm rả, cậu ta chỉ cho bạn gái những vị trí khán đài khác trên sân vận động, những người xung quanh uống nước và trò chuyện cùng bạn bè trong bầu không khí náo nhiệt.
Tôi là người duy nhất bơ vơ ở đây. Tôi không phải là người giỏi giao thiệp gì cho cam. Ngay cả Liwei là bạn cùng phòng, nhưng chúng tôi cũng chỉ xã giao vài ba câu, không hơn. Mối quan hệ giữa chúng tôi chẳng thân thiết đến mức có thể cùng nhau đến nơi thế này. Quả nhiên, Liwei và cô bạn gái của cậu ấy đang đắm chìm trong thế giới hai người, tôi ngây người không biết mình phải bắt chuyện như thế nào.
“Đúng là sai lầm mà. Đáng lẽ mình phải tiếp tục ở phòng ngồi ôn bài, dù có tập trung hay không.”
Nỗi hối hận bao trùm lên tôi, nhưng tôi không còn cách nào quay trở lại. Nếu muốn về nhà, tôi phải nhờ Liwei chở về giống như lúc tôi đến đây. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy lãng phí thì giờ. Làm đủ thứ việc chỉ để được thấy Alpha trội ngu ngốc nào đó ư.
“Nghe nói Grayson cũng chơi nữa nhỉ?” Phía sau lưng có một người hỏi.
Có một người khác đáp lời. “Không ngờ có ngày được tận mắt chứng kiến Grayson với Keith đứng chung sân đấu. Cả hai đều sắp ra trường hết rồi ha?”
“Ừ ừ, chúng ta phải tích đức bao lâu mới có thể may mắn thế này chứ. Đừng để bị phân tâm.”
“Trên hết là Grayson nhà Miller. Ôi chết tiệt, chưa bao giờ mình nghĩ có ngày được nhìn thấy Alpha trội nhà Miller đấy! Đến trường này quả là quyết định sáng suốt. Tối nay chắc mình thao thức cả đêm mất thôi.”
Tiếng huyên náo, phấn khích của những người xung quanh mỗi lúc một lớn, rồi một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
“Dù cùng trường, nhưng tui chưa gặp cả hai người họ.”
“Tui cũng vậy nè. Không rõ họ có đến trường hay không cơ. Hay là các Alpha trội được miễn đến trường nhờ.”
“Ai mà biết. Tui đang nóng lòng muốn thấy gương mặt các anh cơ. Mấy bồ đoán hai người họ tròn méo ra sao? Hẳn phải đẹp trai lắm đúng không?”
“Bình thường Alpha và Omega đã có vẻ ngoài hút mắt rồi. Nếu là Alpha trội thì hiển nhiên phải siêu cấp đẹp trai chứ gì nữa.”
Giọng nói của họ dần nhỏ lại, hình như nhóm bọn họ đã rời đi. Tôi lại bị choáng ngợp bởi tiếng ồn. Giữa bầu không khí sôi động không thể phai mờ ấy, ánh mắt của tôi phóng ra đằng xa nhìn vu vơ.
“…Hửm?”
Một mùi hương ngọt ngào tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ đang lởn vởn quanh sống mũi tôi. Theo bản năng, tôi ngẩng đầu nhìn quanh truy tìm nguồn gốc của mùi hương. Tôi không phải là người duy nhất làm thế. Những người chung mục đích với tôi cũng đang dáo dác nhìn quanh.
Vào khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh tôi lắng xuống. Khi định thần lại, tôi đã nhìn thấy anh.
Chuyện này không phải là kỳ công gian khó gì, anh ngồi trên lưng con hắc mã nổi bần bật, trông như thể anh đang khinh thường cả thế giới.
Không bao giờ tôi quên được ngày hôm đó.
Thời gian, hơi thở cùng thế giới của tôi.
Khoảnh khắc ấy, vũ trụ tuần hoàn của tôi chệch nhịp mà dừng lại.
Crộp, crộp, crộp, crộp.
Con hắc mã ung dung trên vành móng ngựa tiến gần về phía chúng tôi. Mặt anh càng hiện rõ thì mùi hương càng nồng đậm.
Mái tóc đen óng lấp ló sau chiếc mũ khẽ đung đưa trong gió, theo bước chân ngựa. Không cần phải nhìn vào đôi đồng tử tím để xác nhận sự hiện diện của anh, cảm giác tồn tại của anh quá rõ ràng. Dù anh có là một beta đi chăng nữa, anh vẫn dễ dàng hớp hồn bất cứ ai.
Anh mặc chiếc quần trắng, một tay cầm roi, còn tay kia cầm gậy. Mỗi khi con ngựa ung dung cất bước, Keith lại lắc lư một cách tao nhã. Khuôn mặt không chút tì vết của anh hướng thẳng về phía trước.
“Ha.”
Tôi nghe tiếng ai đó thở dài, là tiếng thở than đầy ghen tỵ. Mà tôi gần như cũng đã tính làm vậy. Nhưng thật may tôi không thốt ra những lời ngưỡng mộ xen lẫn kinh ngạc bởi vì tôi đang nín thở, trong vô thức mà há hốc miệng.
Khi đã nhận ra tình trạng khó coi này, tôi vẫn chẳng thể rời mắt hay thở nổi. Tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh. Không riêng gì tôi, mỗi cử chỉ, mỗi cử động của anh đều thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Đã có ai nhìn thấy sự tồn tại đẹp đẽ đến cao quý và thanh lịch thế này hay chưa?
Lần đầu tiên tôi tin sự hiện hữu của chúa. Ngay sau đó, biểu cả trên gương mặt Keith thoáng thay đổi, tất cả mọi người, bao gồm cả thôi đều thấy khuôn mặt vô cảm của anh nở một nụ cười, nụ cười đó chỉ hướng duy nhất về một người.
“Grayson.”
Keith chạy lướt qua và gọi tên ai đó. Anh cưỡi trên lưng ngựa khổng lồ, ở một vị thế cao hơn chúng tôi. Dưới ánh nắng chói chang, tôi không cách nào nhìn rõ khuôn mặt của Keith. Thứ duy nhất tôi cảm nhận được là mùi hương ngọt ngào của anh ấy – chất kích thích tố của Keith đang san sẻ bình đẳng cho tất cả mọi người, không chỉ riêng mình tôi.
Ý nghĩ đó nảy lên trong tâm trí tôi, tự dưng tôi cảm thấy ghen tuông một cách vô lý. Rõ ràng giữa tôi và anh chẳng hề có bất cứ quan hệ gì cả.
Như để tăng thêm sức thuyết phục cho luận điểm này, Keith hờ hững lướt ngang qua mặt tôi rồi đi thẳng để chỗ người đàn ông khác. Anh ta cũng mặt đồng phục mã cầu và yên vị trên lưng ngựa, là đồng loại của Keith. Bất cứ ai nhìn vào cũng biết nhờ vào đôi đồng tử tím của anh ta.
Anh ta hẳn là một trong hai Alpha trội duy nhất trong trường.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông có mùi ngọt ngào như mật ong và đôi con ngươi màu thạch anh tím biểu trưng cho Alpha trội. Mái tóc của anh ta ngược với những lọn tóc sẫm màu của Keith Knight Pittman, anh ta sở hữu mái tóc vàng cùng nụ cười rạng rỡ. Hai người đã ông với vẻ ngoài nổi bật tụ lại một chỗ. Còn gì mong mỏi hơn thế nữa chứ, nhất là khi cả hai đều là Alpha trội.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!