Rầm!
Cánh cửa bất chợt mở ra làm Yeonwoo kinh hồn bạc vía. Định thần lại, cậu dời mắt từ bàn làm việc về nơi phát ra tiếng động.
Đằng đó không ai khác chính là sếp của cậu, cũng là người đã quấn quýt giao hoan với cậu hai ngày trước, và giờ đang bước qua cánh cửa. Thân nhiệt của anh đêm ấy giờ vẫn chưa tiêu tan trên người Yeonwoo. Cậu dằn mình không nuốt nước bọt, thay vào đó, đứng dậy kính cẩn chào ông chủ như mọi khi.
“Có chuyện gì vậy, thưa ngài Pittman?”
Yeonwoo cũng đoán trước đáp án mà không cần nghe câu trả lời của anh. Cậu ôm chặt lấy lồng ngực đang đập thình thịch của mình và cố duy trì giữ vẻ mặt bình thản. Keith khinh khỉnh nhìn người đẹp lạnh lùng mặt không đổi sắc kia, nhếch mép cười.
“À, vừa xảy ra chuyện kinh khủng.” Nói rồi anh kéo tai một bên tai của mình và nghiến chặt răng. “Có thằng khốn nạn lớn gan nào đó đánh dấu tôi rồi.”
Yeonwoo định tiến lại gần quỳ lạy dưới chân anh và thốt nên lời xin lỗi. Ấy thế, tất cả những gì cậu làm là bình phẩm một câu “Ồ.” Keith trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, hoàn toàn không hài lòng với phản ứng của cậu.
“’Ồ’? Chỉ thế thôi sao? ‘Ồ’?” Cuối cùng Keith cũng phát điên và hét lớn như muốn nổ tung lồng ngực.
Đây đều là phản ứng tự nhiên. Trên đời này ai mà dám để lại dấu hiệu trên người kẻ ngạo mạn này mà không được sự chấp thuận của anh chứ, hơn nữa lại còn trắng trợn như vậy.
“Ngài không nhớ đó là ai sao?” Yeonwoo bình tĩnh thăm dò.
Keith đang đập tay vào tường quay lại nhìn cậu với vẻ mặt u ám. Rõ ràng, nếu anh mà biết thì đã không tốn hơi ở chỗ này. Yeonwoo vừa khiếp sợ mà cũng vừa nhẹ nhõm.
Ai là thủ phạm đã biến mất sau khi để lại dấu hiệu trên người Keith Knight Pittman? Keith sẽ không bao giờ biết. Yeonwoo tự an ủi mình và tự nhủ với lòng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Keith – người vừa trút hết mọi sự cuồng nộ lên người Yeonwoo lại thở dài, rồi mở miệng lần nữa.
“Gọi Whitaker đến cho tôi.”
Yeonwoo chợt bối rối khi nghe tên vệ sĩ riêng của Keith, người luôn chực chờ bên Keith giống như là một phần máu thịt của anh.
“Ngài muốn tìm người đó sao?”
“Không.” Trước khi Yeonwoo kịp thở phào, Keith nói thêm “Tôi sẽ nghiền chết hắn.”
Keith dùng ngón tay vuốt thẳng lại mái tóc lòa xòa. Nụ cười ngọt ngào chí mạng của anh như là án tử hình đối với Yeonwoo vậy.
Kèm theo tiếng đập chát chúa, mặt tôi cũng cảm thấy đau nhói. Hình như có gì đó ươn ướt đang chảy xuống, tôi vươn tay sờ mặt, đầu ngón tay tôi thấm đẫm máu.
Tôi đã dặn người bán hoa cắt bỏ hết phần gai, nhưng có vẻ chưa được xử lý triệt để. Tôi bỗng cảm thấy chua chát, vô tình cắn vào lưỡi mình.
Đứng trước mặt tôi là người phụ nữ mang giày cao gót, thi thoảng ném cho tôi cái ánh nhìn hằn học như muốn cào nát mặt tôi.
Tôi tỏ vẻ bất cần mà nói:
“Nếu cô không thích hoa hồng, tôi sẽ đổi loại khác-”
“Sao dám nói với tôi thế hả, cái tên điên này!”
Sẽ chẳng ai có thể mường tượng nổi người phụ nữ đang nổi giận và liên tục chửi rủa bằng những từ tục tĩu này lại là người vẫn thường được ca tụng “Nữ diễn viên thanh lịch nhất nhì giới Hollywood”. Tôi nhớ lại cuộc vận động tạo dựng thương hiệu mới đây của cô, không dám tin đây là cùng một người. Cô nàng minh tinh vừa chửi bới om sòm, vừa dùng guốc giẫm liên hoàn vào bó hoa đã tát tôi khi nãy. Đột nhiên, cô nàng hét lên.
“Tôi từ chối. Tôi cần gặp Keith ngay bây giờ.”
“Như vừa nói ban nãy, tôi không thể đáp ứng được.” Tôi chặn cô ấy và vẫn giữ thái độ kiên quyết như thường lệ. Trước khi cô nàng gân cổ chửi lại, tôi tiếp lời “Từ giờ trở đi, nếu muốn gặp ngài ấy, cô phải thông qua tôi hoặc luật sư. Ngài Pittman muốn chấm dứt mối quan hệ này trong yên bình, chấp nhận thiện chí của ngài ấy sẽ có lợi cho nghiệp diễn viên của cô hơn-”
“Cậu đang đe dọa tôi đấy à? Sao cậu dám làm thế hả?” Cô nàng rống lên, trong đôi mắt hừng hực lửa giận.
Tôi thờ ơ đáp ”Tôi chỉ nói sự thật. Tôi khuyên cô nên đưa ra quyết định sáng suốt cùng có lợi cho cả đôi bên-”
“Đừng có chọc tôi cười. Cậu nghĩ cậu có thể ép buộc tôi như mấy con ả lẳng lơ kia sao?” Cô nàng ngắt lời tôi rồi rống lên “Tôi có thể gọi cả trăm phóng viên tới đây ngay bây giờ, phá nát mọi thứ. Phải để cho mọi người thấy Keith Knight Pittman là một gã khốn đáng khinh như thế nào, sau khi lợi dụng tôi xong, tên khốn chết tiệt kia dám vứt bỏ tôi thế này đây. Nghĩ tôi không dám á? Cứ chờ đi, hắn nghĩ tôi là cái thá gì mà dám đối xử khốn nạn với tôi thế hả?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô nàng, nói như không có chuyện gì xảy ra:
“…Tôi hiểu rồi, cứ làm vậy đi. Tôi sẽ báo cáo lại cho ngài Pittman.”
Trong một khắc, cô nàng bối rối như thể không mong đợi tôi sẽ phản ứng như vậy. Tôi tiếp tục liên thiên như một cỗ máy vô cảm.
“Cô Elisa, nếu đó là mong muốn của cô, tôi còn có thể làm gì hơn? Đến bây giờ, Ngài Pittman đã bày tỏ đủ sự tử tế cho mối quan hệ này rồi. Tuy nhiên nếu không không hài lòng về quyết định của ngài ấy, đây cũng là phán quyết của cô. Trong trường hợp đó, tôi có thể hiểu rằng cô không nhận vai nữ chính của ‘Cùng anh dưới mưa’, cũng bị cấm ra vào các khu nghĩ dưỡng ở Malibu cô thường lui tới trước đây. Chúng tôi sẽ đóng gói tất cả hành lý và gửi đến nhà riêng cho cô. Ngoài ra, thẻ thành viên của câu lạc bộ thể thao ngoài trời và vé mời thường niên tại khách sạn J cũng đều bị hủy-”
“C-chờ một chút!”
Elisa hoảng loạn, hấp tấp chen ngang. Tôi im lặng nhìn cô, cô nàng mặt mày tái mét không ngừng lẩm bẩm “Thật nực cười! Không phải hắn đã bảo tất cả chỗ này đều là của tôi sao? Hắn dám nuốt lời như thế hả? Ngay cả vai diễn cũng lấy lại? Không thể tin được, hắn đúng là đồ keo kiệt.”
“Đây là khoản bồi thường cho việc chấm dứt quan hệ trong yên bình. Nhắc lại lần nữa, đây là hợp đồng. Nếu một trong hai bên không đồng ý với các thỏa thuận được đưa ra thì hợp đồng sẽ không được ký kết. Chúng tôi đã đưa ra lời đề nghị tốt mà cô lại từ chối, thưa cô Elisa. Cuộc đàm phán đã thất bại.”
“T-tôi không có từ chối. Tôi chỉ… muốn nói chuyện trực tiếp với Keith.”
Tôi lạnh lùng chỉ ra “Đây cũng là một phần của điều khoản, vậy nên mong cô đừng làm phiền ngài Pittman.”
Lần này, cô không nói nữa. Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô nàng, hỏi: “Vậy quyết định của cô là? Nếu muốn thời gian để suy ngẫm, tôi sẽ cho cô thêm ba phút.”
“Gì cơ? Chỉ có ba phút?” Cô nàng lại hét ầm lên.
“Tôi đã định cho cô hai mươi phút, nhưng cô đã dùng hết mười bảy phút rồi,” Tôi vừa nói vừa liếc mắt nhìn đồng hồ “A, xin lỗi, cô chỉ còn lại khoảng hai phút mười giây nữa thôi. Hãy mau chóng đưa ra quyết định trong khoảng thời gian này.”
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà cau có của cô khi tôi lấy giấy bút mang theo đặt lên bàn.
“Nếu đã quyết định rồi, vui lòng ký vào tờ giấy này giúp tôi.”
Cô nàng cắn chặt môi. Mặc cho cô nàng khổ sở, thời gian vẫn cứ thế trôi đi. Đồng hồ chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, cô nhấc bút lên, khó chịu gạch tên mình như thể đang phải ký tên cho một người hâm mộ phiền phức. Tôi kiên nhẫn chờ đến khi cô nàng ký xong rồi cúi xuống thu lại tờ giấy. Ngay lúc tôi chuẩn bị chào tạm biệt, cô nàng ngẩng đầu lên, ném cây bút vào mặt tôi trước khi tôi kịp né.
***
“Ôi chúa ơi, chuyện gì vừa xảy ra với anh vậy?” Emma hoảng hốt hét lên, với chất giọng nữ cao.
Cú sốc của cô ấy nằm trong dự liệu của tôi, nhưng tôi chẳng còn thời gian để mà giải thích dài dòng nữa. Tội đã trễ mười lăm phút so với kế hoạch.
Tôi bước nhanh chân và hỏi, “Cuộc họp chuẩn bị thế nào rồi?”
Cô ấy cũng nhanh chóng bắt kịp bước chân tôi và đáp “Mọi thứ đã được thực hiện theo chỉ dẫn của anh. Tất cả Giám đốc điều hành cũng đã có mặt đầy đủ. Mà quan trọng hơn, anh cũng phải thay áo sơ mi khác chứ, Yeonwoo?”
Tôi từ chối không chút do dự. “Anh không sao. Tài liệu đã chuẩn bị xong chưa? Có cần in thêm không?”
“A, ổn hết rồi.”
“Tốt. Vậy cứ trực sẵn trong phòng họp đi.”
Tôi gật đầu, rời khỏi văn phòng thư ký, bước thẳng đến văn phòng của Giám đốc điều hành. Tôi đã tăng ga như điên, thế mà tất cả những gì tôi giải quyết được chỉ là đến kịp giờ họp. Thậm chí tôi còn không có thời gian tạt qua phòng vệ sinh để soi gương. Mà, làm thế là tốt nhất. Nếu trông thấy bộ dạng của mình bây giờ, có lẽ tôi sẽ xin nghỉ rồi chạy thẳng về nhà mất.
Mắt bị bút đập thẳng vào mặt cứ cay xè, tôi cảm thấy mí mắt sưng lên một cục. Mơ hồ nghĩ mình trông thảm hại đến thế nào, tôi bước vào căn phòng ở phía cuối hành lang. Tôi đi ngang qua căn phòng làm việc của mình ngay cạnh lối vào, và đứng trước cửa phòng Giám đốc điều hành.
Cốc cốc.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi gõ cửa với tiết tấu đều đều. Tuy không có tiếng trả lời nhưng tôi vẫn mở cửa bước vào, như thường lệ.
Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong. Theo phản xạ, tôi lùi lại một bước, người đàn ông định bước ra ngoài cũng giật mình dừng lại.
“Chúa ơi.” Anh ta thốt lên.
Cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào quyến rũ của Alpha trội xộc vào mũi tôi.
“Chết tiệt-”
Suýt chút nữa tôi đã rủa thành tiếng. May thay, tôi kịp lấy áo che mũi và nín thở. Mặt tôi tái đi, tôi cố gắng nén hơi thở của mình, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt. Còn anh thích thú quan sát tôi.
Keith Knight Pittman.
Một kiệt tác mà Chúa ban tặng, được sinh ra với mục đích duy nhất là minh chứng cho sự bất công giữa người với người.
Cha anh là chủ tịch của tổ chức tài chính P, là công ty hàng đầu trong lĩnh vực tài chính Hoa Kỳ. Keith là người thừa kế của ‘Gia tộc Pittman’ danh giá, nhưng hiện tại đang điều hành một công ty giải trí. Anh nắm trong tay tiền bạc và quyền lực, chỉ thế thôi là đủ để đứng trên đỉnh thế giới, chưa kể anh còn là một Alpha trội chiếm chưa đến 0,1% dân số. Nói một cách đơn giản hơn, anh là sinh vật cao cấp đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!