Thượng Quan Hiểu Tuệ thở dài, kiếp nạn này nếu như không thể trốn thoát thì cứ đương đầu vậy
'' Vậy thì nói nhanh đi, em muốn đi ngủ''
Trương Tuấn Kiệt lẽo đẽo đi phía sau cô, đến ghế sofa từ tốn ngồi xuống
Vài phút trôi qua, anh vẫn ngồi yên chẳng hề hé môi, điều này làm cho Thượng Quan tiểu thư phát cáu, cô tặc lưỡi thở dài mất kiên nhẫn lên tiếng trước
'' Tch, anh bảo có chuyện muốn nói nên em mới để anh vào phòng mặc kệ trời đã tối. Còn không mau nói thì nhấc mông lên biến khỏi đây đi, buồn ngủ lắm rồi''
'' Anh có mà'' - giám đốc Trương gấp gáp
'' Vậy thì nhanh lên đi'' - cô còn gấp hơn
Mi mắt nặng trĩu, nếu còn dây dưa thì cô ngủ gục trên ghế mất
Trương Tuấn Kiệt khổ tâm thở dài. Điều nên nói anh cũng đã nói hết rồi, do cô không chịu nghe. Sau đó, Thượng Quan Thiên Kỳ cũng đã thuật lại toàn bộ sự việc. Bây giờ nếu nói lại từ đầu thì có quá thừa thãi không?
Thượng Quan Hiểu Tuệ nổi đoá, đứng lên đi vào phòng ngủ, chỉ ném lại cho anh vỏn vẹn một câu
'' Ngủ đây, khi nào về thì đóng của giúp em''
Trương Tuấn Kiệt thấy cô sắp đi mất, vội vàng tiến đến. Từ phía sau lưng, vòng tay rắn chắc ôm lấy không buông
'' Ách, anh ... anh làm gì ... có biết thế này là quấy rối không?''
'' Anh và anh trai em không phải loại quan hệ đó ...''
'' Biết rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm. Anh bỏ em ra đi'' - Thượng Quan Hiểu Tuệ không đợi anh nói hết câu, nhanh chóng xen lời
Bất giác, Trương Tuấn Kiệt không biết nên làm gì. Thôi thì cứ như cha nuôi đã nói, giải bày hết tất cả tâm tư cho cô biết
'' Hiểu Tuệ, cho anh một cơ hội đi. Anh thật sự thích em, lần đầu gặp đã thích. Nhưng lúc đó tự ti bản thân là cô nhi không thể cho em cuộc sống tốt đẹp, bây giờ anh đã khác xưa, chúng ta ở bên nhau được không?''
Cô nghe xong những lời này, bao nhiêu buồn ngủ tích tụ từ sáng bay sạch sẽ. Ảo não xoa thái dương
'' Em từ nhỏ đến lớn chỉ xem anh là anh trai, chúng ta như thế này rất tốt mà''
'' Không tốt chút nào, anh không muốn làm anh trai của em''
'' Nhưng em thì muốn làm em gái của anh, hơn nữa đối với chuyện yêu đương em thật sự không có hứng thú''
Trương Tuấn Kiệt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nếu cứ ép buộc thì chỉ khiến cô thêm ghét mình. Anh thở dài một tiếng, bất lực xoay người rời đi
'' Anh hiểu rồi, em nghỉ ngơi đi''
Bóng lưng anh lúc nào cô trông thấy cũng thấy nó dịu dàng chứ không bá đạo như anh hai. Bây giờ lại cảm giác buồn bã không thể nào hình dung