Vài phút sau, quả nhiên cô không thể nào trụ nỗi
Beep beep ... @(_7:8&?4)₫. Không thể khống chế cảm xúc, Hiểu Tuệ thầm chửi vài câu tục tĩu
Trời còn chưa sập thì cô đã chui ra khỏi giường mất rồi, thật sự muốn chửi thề mà
Thượng Quan Hiểu Tuệ ôm theo cái gối đang nằm chạy xuống nhà gào thét
'' Cha có để yên cho con ngủ hay không đây?''
'' Đến nhà anh chị dự tiệc rồi về hãy ngủ''
Cô hít sâu rồi thở dài chán nản
Thượng Quan lão gia nhanh chóng nói thêm
'' Muốn ngủ cũng được, trừ khi con chịu được âm thanh cha gọi''
Cô gật gật đầu, xem như cha đủ ác
Thượng Quan tiểu thư về phòng, vệ sinh cá nhân rồi thay ra chiếc váy cam hồng có chút dịu dàng. Trong lòng bực dọc bước xuống nhà
Thượng Quan Hùng nhìn cô hài lòng bật ngón tay cái
'' Được đó, mau đi đi''
Cô bước ra khỏi nhà, đang định đến gara lái con xe yêu thích. Ánh mắt vẫn còn buồn ngủ cụp xuống, nhìn thấy trước tầm nhìn là đôi giày da nâu sẫm màu. Thượng Quan Hiểu Tuệ chau mày nhìn lên, bao nhiêu cơn buồn ngủ bay đi sạch
Trương ... Trương Tuấn Kiệt? Sao anh ta lại ở đây chứ?
Anh có chút ngượng ngùng vì chuyện hôm trước, song, vẫn đối với cô dịu dàng
'' Anh tiện đường nên đến đón em''
Tiện đường cái rắm, nhà anh cách nơi này nửa tiếng đồng hồ đó. Có thể bịa ra lý do nào hợp lý hơn không?
Thượng Quan Hiểu Tuệ xoay người định đi vào trong, giật mình khi thấy cha mình chẳng biết đã đứng phía sau lưng từ khi nào
'' Má ơi!''
Thượng Quan Hùng tuy là kẻ chủ mưu gọi anh đến đón, nhưng lại giả vờ ngạc nhiên
'' Tuấn Kiệt đến lúc nào vậy?''
'' Chỉ vừa mới đến thôi ạ''
'' Ừ, vậy thì may quá. Hiểu Tuệ nó vừa ngủ dậy còn chưa tỉnh ngủ, con đưa nó đến nhà Thiên Kỳ đi. Nếu không cha lại lo lắng''
''Không cần, con tự đi'' - Cô nhanh chóng từ chối, chẳng nể mặt ai
Trương Tuấn Kiệt khoé miệng cong lên, còn chưa kịp nói 'được ạ' đã bị chen ngang
Khổ tâm quá đi
Thượng Quan Hùng tất nhiên không cho cô phản kháng, nắm lấy cánh tay rồi nhét cô vào xe, bên tai không ngừng càm ràm
'' Tự đi cái gì mà tự đi? Để cho Tuấn Kiệt đưa con đến cha sẽ yên tâm hơn''
'' Con không ...''
ẦM!!!
Còn chưa dứt câu, cửa xe đã đóng sầm lại
'' Được rồi, đừng có nói nhiều nữa. Đi chơi vui vẻ'' - ông lên tiếng rồi ra hiệu cho con trai nuôi mau chóng lái xe đi
Trương Tuấn Kiệt nhanh thoăn thoắt ngồi vào ghế lái
'' Vậy ... chúng con đi nhé''